Chương 270

Trong lúc nhất thời, mọi người nhìn hai vị đứng đầu nhà họ Bạc, có hơi không nắm bắt được!

 

Hai anh em này…quan hệ không được tốt?

 

Vân Giai Kỳ nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của mọi người thực sự rất buồn cười, vì vậy nói với Lâm Thanh Thủy: “Cô không nghe thấy lời cậu ba nhà họ Bạc nói với cô à? Tai điếc rồi hả?”

 

Ánh mắt Lâm Thanh Thủy rối bời!

 

Cô ấy cắn môi nhìn về phía Vân Giai Kỳ.

 

Trong lòng tràn đầy oán hận!

 

“Cậu ba nhà họ Bạc bảo cô đứng lên!” Giọng nói Vân Giai Kỳ càng lạnh lùng: “Có hiểu tôi nói gì không?”

 

“Hiểu rồi”

 

Lâm Thanh Thủy nhãn nhịn, từ từ đứng dậy lùi về phía sau, nhưng đôi mắt hơi đỏ lên giống như gặp phải chuyện oan ức gì lớn lắm.

 

Mọi người tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

 

Bọn họ biết Lâm Thanh Thủy là thư ký của Bạc Tuấn Phong, thế nhưng tổng giám đốc Bạc vậy mà lại không nói gì cả làm họ có chút ngạc nhiên.

 

Đồng thời mọi người đều nhìn Lâm Thanh Thủy với vẻ mặt đồng tình.

 

Cái cô Vân Giai Kỳ này cũng thật là quá đáng!

 

Ý vào việc bản thân là người mà cậu ba nhà họ Bạc đưa đến, lại ở đây ỷ vào thế chủ, mượn uy quyền của người khác mà ra oai? Lại còn dám dạy dỗ người của tổng giám đốc Bạc?

 

Không phải là bám vào cậu ba nhà họ Bạc sao, ngay cả một danh phận cũng không có mà còn dám làm ầm ï như vậy.

 

Thực sự coi mình là nhân vật giỏi giang gì đó rồi!

 

So sánh với nhau, bộ dạng như hoa lê dính mưa, nhân nhượng một cách miễn cưỡng của Lâm Thanh Thủy bây giờ càng dễ khiến người ta đồng cảm.

 

Những người phụ nữ có mặt ở đây vốn đã ghen tị với vẻ đẹp của Vân Giai Kỳ, lại kết thân được với cậu ba nhà họ Bạc, lúc này đây nhìn cô kiêu ngạo phách lối như vậy càng không ưa nổi.

 

Vân Giai Kỳ nói: Dương, cậu đừng trách móc, lời hay không, cũng biết trung thành với chủ của ni Một mặt châm biếm Lâm Thanh Thủy là một con chó, một mặt thì mỉa mai Bạc Tuấn Phong là chủ của con chó.

 

Bạc Tuấn Phong ngớ người.

 

“Dương?” Thân mật thật đấy!

 

Lâm Thanh Thủy nghe vậy, cơ thể khẽ lung lay, đột nhiên nói: “Cô Vân, xin cô hãy tự trọng”

 

Vân Giai Kỳ nghe thấy vậy nhướng mày: “Cô nói cái gì?”

 

Lâm Thanh Thủy nói: “Tôi nói cô là chó có nghe không?”

 

Vân Giai Kỳ nhìn hai bộ mặt của Lâm Thanh Thủy cười lạnh một tiếng, đột nhiên nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, khẽ nhếch đôi môi đỏ nói: “người chứ không phải là chó”

 

“Tổng giám đốc Bạc, thư ký của anh bảo tôi tự trọng?”

 

Cô đột nhiên đứng dậy, vóc dáng cao gầy đi đến trước mặt Lâm Thanh Thủy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play