Chương 251
Vừa nghe thấy là thư ký, trong lòng Trần Khánh Linh đã âm thầm khinh thường.
Cô ta còn cho rằng là ai cơ, hóa ra chỉ là một thư ký thôi.
Bạc Tuấn Phong nhàn nhạt quét qua Lục Tề Đông, không nói gì, đi về phía cửa.
Lục Tê Đông và Trần Khánh Linh đi theo sau.
Một đoàn người vừa đi đến cửa, một chiếc Koenigsegg đã dừng lại trước cửa câu lạc bộ.
Vân Giai Kỳ vừa xuống xe, đã nhìn thấy một nhóm người đứng ở cửa.
Trong nhóm người, thân hình Bạc Tuấn Phong cao ráo, đặc biệt hút mắt.
Khóe miệng cô cô giật.
Hôm nay là ngày gì vậy?
Bạc Tiêu Dương cũng nhìn thấy Bạc Tuấn Phong, ngạc nhiên một chút, nhìn về phía Vân Giai Kỳ.
Vân Giai Kỳ thu lại ánh nhìn, nhàn nhạt nói: “Đến rồi, xuống xe”
Cô đẩy cửa xuống xe.
Trần Khánh Linh vừa đi đến cửa, nhìn thấy một chiếc xe Koenigsegg cực kỳ ngầu đậu ở cửa, còn kinh ngạc một chút.
Cho dù cô ta đi theo Lục Tê Đông mở mang tâm mắt nhiều rồi, nhưng loại siêu xe đắt tiền thế này, vẫn là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, khi cô ta nhìn thấy Vân Giai Kỳ bước xuống xe, cả người đầu ngây ngốc.
Từ Quyên nói, Vân Giai Kỳ đi xe điện đến mà?
Cô ta còn không đợi được chạy ra cửa để xem Vân Giai Kỳ bị bảo vệ giữ lại, sao cô lại xuống từ con xe này vậy?
Cô ta lại liếc nhìn con xe Koenigsegg, đột nhiên hiểu ra.
Hai chỗ ngồi, siêu xe, không phải chỉ có hai chỗ ngồi thôi sao?
Con nhà quê Từ Quyên kia, nghe thấy người ta nói hai chỗ ngồi thì tự nhiên coi là xe điện sao?
Đúng là người không hiểu biết gì cả.
Lục Tề Đông nhìn thấy Vân Giai Kỳ xuống từ xe thể thao, cũng ngạc nhiên, không ngờ cô ta vậy mà lại dùng phương thức xuất hiện như vậy.
Bạc Tiêu Dương xuống xe, ném chìa khóa cho người đỗ xe, vừa xuống xe, cậu ta đã nhìn thấy Bạc Tuấn Phong.
Ánh mắt người đàn nhìn chằm chằm Vân Giai Kỳ và Bạc Tiêu Dương, ánh mắt lạnh lùng, lộ ra một tia nguy hiểm.
Anh đứng trong nhóm người, nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt lại vô cùng đáng sợ.
Người xung quanh rõ ràng cảm nhận được khí tức trên người Bạc Tuấn Phong giảm xuống, lần lượt lùi ra mấy bước, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng có thể cảm nhận được.
So với sự kỳ dị của anh, sắc mặt Vân Giai Kỳ lại tự nhiên hơn, đi đến bên cạnh Bạc Tiêu Dương, ở trước mặt Bạc Tuấn Phong, rất tự nhiên khoác cánh tay Bạc Tiêu Dương.
Bạc Tiêu Dương còn ngạc nhiên một chút, nhưng nhìn thấy phản ứng của Bạc Tuấn Phong, nhất thời cũng đoán được.
Đây là đang diễn sao?
Thú vị.
Vân Giai Kỳ khoác cánh tay Bạc Tiêu Dương đi đến cửa, thấy Bạc Tuấn Phong và những người khác đang chặn ở cửa, khóe miệng cong lên: “Tổng giám đốc Bạc, trùng hợp vậy”
Nhóm người chưa từng thấy Bạc Tiêu Dương, nhưng nhìn thấy khí chất cao quý của Bạc Tiêu Dương, còn cho răng cũng là một nhân vật lớn nào đó, lần lượt cung kính nói: “Tổng giám đốc Bạc, người này là…”
Không đợi Bạc Tuấn Phong lên tiếng, Bạc Tiêu Dương đã giả vờ không quen biết anh nói: “Tôi nhận ra Tổng giám đốc Bạc, nhưng Tổng giám đốc Bạc chắc là không nhớ tên tôi đâu, không cần phải nhắc đến”