Chương 19: Anh không thích loại cảm giác bị nghi ngờ.
Bạc Tuấn Phong anh, cho dù làm gì, cũng đâu có chuyện ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có!
Vân Giai Kỳ nhìn anh một lát, trái tim đột nhiên thấp thỏm.
Chẳng lẽ thật sự không phải anh làm?
Trong giây phút này, đầu óc cô trống rỗng.
Cô tình nguyện, người đưa Mạn Nhi đi là người của anh!
Bởi vì ít nhất, người đàn ông này sẽ không làm ra hành động gì nguy hiểm với Mạn Nhi.
Nhưng nếu không phải anh.
Rốt cuộc là ai?
Vân Giai Kỳ không có tâm tư tiếp tục suy nghĩ, xoay người rời đi.
Bạc Tuấn Phong đứng bật dậy, sải bước đuổi theo cô.
Vân Giai Kỳ bực bội hất tay anh ra: “Buông tay!”
Cô vội vã đi tìm Mạn Nhi, không có tâm tư dây dưa với anh.
Bạc Tuấn Phong cũng tràn ngập tức giận.
Anh giữ bả vai cô, ấn cô vào tường.
“Em lo lắng cho con bé như vậy sao?”
Bạc Tuấn Phong nhìn thẳng vào mắt cô.
Vân Giai Kỳ cảm thấy vấn đề mà anh hỏi thật buồn cười, càng không hiểu vì sao anh lại tức giận: “Mạn Nhi là con gái tôi, chẳng lẽ tôi không nên khẩn trương sao?”
“Anh có thể tìm cô bé giúp em” Bạc Tuấn Phong nói Nếu anh muốn, cho dù là cả thủ đô, muốn tìm một đứa bé cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Vân Giai Kỳ cười khẩy: “Anh nghĩ rằng tôi tới đây để cầu xin anh sao? Anh còn chất vấn tôi vì sao lại khẩn trương như vậy mà? Nếu Vũ Minh không thấy nữa, chẳng lẽ anh không khẩn trương sao?
Bạc Tuấn Phong lập tức sửng sốt.
Trong khoảng thời gian Vũ Minh mới sinh ra, anh đúng là không thèm để ý tới cậu bé.
Bởi vì đó không phải là cốt nhục của anh và Vân Giai Kỳ.
Đứa bé đó không phải con cô, anh không biết nên yêu thương như thế nào.
Cậu bé tới trên đời, chính là sai lầm!
Bạc Tuấn Phong cho rằng mình là một người cha lạnh nhạt, thậm chí không nói tới thứ gọi là tình cha.
Bởi vậy sau khi Vũ Minh sinh ra một thời gian dài, anh cũng không nhìn, không ôm lấy cậu bé.
Anh đã mất đi Vân Giai Kỳ, như vậy cốt nhục với một người phụ nữ khác, còn có ý nghĩa gì đối với anh?
Mãi đến khi Vũ Minh sinh nhật một tuổi, trong tiệc sinh nhật, Vũ Minh mới học đi đường lung lay đi về phía anh, nắm lấy tay anh muốn anh ôm.
Ở đó có nhiều người như vậy, chỉ muốn anh.
ôm Lúc đó anh mới ý thức được, anh thương cậu bé như vậy, ít nhất Vũ Minh từng sinh ra ở bụng Vân Giai Kỳ, cũng từng là một phần sinh mệnh của người phụ nữ anh yêu nhất.
Mà Vân Giai Kỳ thì sao?
‘Đều nói tình yêu của phụ nữ đối với con, là tình yêu đối với cha đứa bé.
Cô coi trọng Mạn Nhi như vậy, vì Mạn Nhi là con của cô và Tống Hạo Hiên, cho nên cô mới để ý như thế sao?
“Bạc Tuấn Phong, bây giờ tôi không có thời gian rảnh rỗi dây dưa với anh! Tôi nói rồi, Mạn Nhi là sinh mệnh của tôi, người nào dám động con bé, tôi tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay!”
“Em rất yêu Tống Hạo Hiên à?”
“Nếu không thì sao? Tống Hạo Hiên nhiều tiền hơn người khác! Ít nhất anh ấy sẽ không lợi dụng tôi sinh con cho người phụ nữ khác! Tôi không thích anh ấy, chẳng lẽ tôi nên yêu anh? Yêu một người đàn ông lợi dụng tôi tới chết à?”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng thốt lên: “Ở trong mắt em, em nghĩ anh là loại đàn ông lợi dụng em đến chết à?”
Vân Giai Kỳ nhìn anh rất lâu, bỗng nhiên mở miệng: “Không phải sao?”
Đôi mắt người đàn ông lập tức trở nên lạnh xuống “Bây giờ nói với tôi những lời này, còn có tác dụng gì sao?”
Vân Giai Kỳ thất vọng đẩy anh ra, lạnh lùng nói: “Bạc Tuấn Phong, anh thật sự đế ý tôi sao, nhưng vì sao cho tôi cảm giác, anh căn bản không sợ mất đi tôi Có người nào từng để ý tôi sao, cho dù là nhà họ Vân, hay là nhà họ Bạc, thậm chí là anh… Từng có lúc nào, đặt tôi ở trong lòng không?”
Bạc Tuấn Phong mím môi.
“Nếu yêu một người, nhưng khiến cô ấy trúng †ên thương tích đầy mình, loại tình yêu giá rẻ này, anh không biết cái gì gọi là yêu, anh không xứng yêu tôi!”
Sau khi nói xong, cô không nói gì nữa, mở cửa bước nhanh ra ngoài.
Bạc Tuấn Phong đứng thẳng người, nhìn bóng lưng cô vội vàng rời đi, lông mày nhíu chặt.
Bạc Tuấn Phong, anh thật sự để ý tôi sao, nhưng vì sao cho tôi cảm giác, anh căn bản không sợ mất đi tôi Anh không xứng yêu tôi Vân Giai Kỳ mới đến bãi đỗ xe, vừa mở khóa xe, Tống Hạo Hiên gọi điện thoại tới.
“Vân Giai Kỳ, em đang ở đâu?”
“Em đang ở Thiên Ngạo”
Đầu bên kia sửng sốt một lát: “Sao em lại đến Thiên Ngạo?”
“Em cho rằng… Là Bạc Tuấn Phong đưa Mạn Nhi đi”
“Kết quả thì sao?”
“Mạn Nhi không ở chỗ anh ta. Camera thì sao? Anh điều tra camera theo dõi, kết quả như: thế nào?”
“Từ camera theo dõi, Mạn Nhi đi cùng một bạn nhỏ tiến vào khu vực mù, thì không thấy tung tích”
“Bạn nhỏ nào?”
“Bạn nhỏ mặc đồng phục giống y như đúc, bởi vậy không nhìn thấy rõ lắm, nhưng là một bé trai cao hơn Mạn Nhi. Giáo viên cũng sốt ruột, bên này không rõ lắm”
/ân Giai Kỳ nghiến răng, đột nhiên nghĩ tới gì ó phải là ở nhà họ Vân hay không?”
Là một người mẹ, nhưng lúc này cô bình tĩnh dị thường, Tống Hạo Hiên nói: “Là nhà họ Vân sao? Anh sai người lập tức đến nhà họ Vân điều tra rõ ràng, phía bên anh báo cảnh sát trước”
“Ừm”
‘Vân Giai Kỳ đi ô tô, một đường chạy tới nhà họ Vân.
Lúc đó, người của nhà họ Tống cũng đến nơi.
‘Vệ sĩ mặc thuần một màu, tây trang thẳng tắp, đứng chỉnh †ề thành hàng, nghiễm nhiên có cảm giác như lưu manh mặc âu phục, đợi mệnh lệnh của cô.
“Cô Tốn, “Cô Tống”
Mọi người cúi đầu, cung kính chào hỏi với cô.
Vân Giai Kỳ đi qua, hỏi bọn họ: “Hạo Hiên đâu?”
“Tống giám đốc Tống đang ở cục cảnh sát, đã báo cảnh sát rồi”
Lúc này, một chiếc xe Maserati đột nhiên đỗ ở ức cửa.
Vân Giai Kỳ theo tiếng nhìn lại, xe đỗ lại.
‘Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh, còn có Vân Ngọc Hân đi xuống xe.
Lâm Tĩnh Anh vừa thấy Vân Giai Kỳ và một đám vệ sĩ mặc âu phục đứng ở cửa nhà họ Vân, giật mình, không biết cô đột nhiên dẫn nhiều người tới nhà họ Vân như vậy là muốn làm gì, nhìn tư thế có vẻ không có ý tốt.
Rất nhanh, bà ta nghĩ tới bộ lễ phục sáu mươi tỷ kia, lập tức tức giận.
Bà ta lạnh lùng châm chọc: “Ồ, làm gì thế?
Nhiều người bao váy ở đây như thế, là muốn làm g ‘Vân Ngọc Hân dỗ Lâm Tĩnh Anh vài tiến: tức đi tới trước mặt Vân Giai Kỳ, dịu dàng nị Giai Kỳ, sao cô lại tới đây?”
Vân Giai Kỳ liếc cô ta một cái: “Tôi không thể tới à?”
‘Vân Lập Tân hừ lạnh một tiếng: “Không phải là cô không nhận nhà họ Vân sao? Ngay cả dòng họ cũng không nhận, cô còn tới làm gĩ?”
‘Vân Ngọc Hân nói: “Cha, cha nói ít vài câu thôi!”
Cô ta nhìn về phía Vân Giai Kỳ, nói lời thẩm thía: “Vân Giai Kỳ, cha mẹ đều đã bị chọc tức. Bộ lễ phục đó, cô ra giá sáu mươi tỷ, đây không phải là một con số nhỏ đâu! Tôi biết, cô đều oán hận chúng tôi, nhưng người sai là tôi, cô đừng oán hận cha mẹ”
Cô ta bày ra bộ dạng vô tội ấm ức, giống như gánh vác hết trong thiên hạ.
Vân Giai Kỳ cười lạnh một tiếng: “Vân Ngọc Hân, cô đừng giả vờ làm người lẫn vật vô hại như vậy, không thấy ngán sao?”
Vân Lập Tân bước tới, bảo vệ Vân Ngọc Hân ở sau người, chỉ vào mũi cô tức giận mảng: “Sao cô lại nói chuyện như vậy?”
“Cha, con không sao..”
Vân Ngọc Hân tiến lên một bước, bảo vệ Vân Lập Tân ở sau người, cười nói: “Cha cũng bị chọc giận. Cô biết rồi đấy, mấy năm nay kinh tế đình trệ, sáu mươi tỷ, bộ lễ phục này cũng quá đắt rồi. Nể tình chúng ta là người một nhà, cô cần gì phải quậy lớn như thế?”
Vân Giai Kỳ cười mỉa một tiếng: “Ý của cô là, tôi cần trả sáu mươi tỷ cho các người sao Cô lập tức nghe hiểu hàm ý trong lời nói của côta ‘Vân Ngọc Hân vội vàng giải thích: “Tôi không có ý này… Đương nhiên cô nguyện ý trả, vậy thì càng tốt, người một nhà, cần gì phải xa lạ như vậy?
Vân Giai Kỳ cười với ý nghĩ kỳ lạ của cô ta “Vân Ngọc Hân, cô đúng là có suy tính tốt, lễ phục tới tay, còn đòi lấy lại tiền của tôi, tay không bắt sói trắng, trái lại nghĩ hay quá nhỉ? Người nào cho cô bàn loại điều kiện này với tôi.”