Chương 173: Tức giận

Lời Vân Ngọc Hân nói, đương nhiên ông ta không hề cảm thấy nghỉ ngờ.

Vân Ngọc Hân kể rằng lúc ở sở thú hoang dã, Mạn Nhi nghịch ngợm tự ý khởi động xe, Bạc Vũ Minh vì bảo vệ cô ta mà cùng ngã xuống xe với cô ta, kết quả bị thú dữ đuổi theo. Khi đội tìm kiếm cứu hộ chạy tới, vì cứu Mạn Nhi mà bắn súng thuốc mê, ai ngờ cuối cùng lại bắn trúng Vũ Minh.

Ông cụ Bạc nghe xong cực kỳ tức giận!

Đúng là một bà mẹ tai họa sinh ra một đứa con tai họa, gieo tai họa xuống người đứa cháu trai duy nhất của ông ta, suýt chút nữa thì mất mạng. Hôm nay, Bạc Ngan Thiên vừa thấy Vân Giai Kỳ đã có cảm giác như cái đỉnh trong mắt!

Vân Giai Kỳ còn chưa kịp mở miệng, Bạc Tuấn Phong với khuôn mặt không biểu cảm quét qua nhìn Bạc Ngan Thiên, giọng nói lạnh lẽo đến dọa người: “Nói đủ chưa?”

Bạc Ngan Thiên kinh ngạc nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, không ngờ Vũ Minh bị người đàn bà này hại tới mức đó mà người đàn ông này còn bảo vệ cho cô.

“Vũ Minh vẫn chưa tỉnh, ông nội muốn nói gì thì ra ngoài rồi nói”

Nói xong, Bạc Tuấn Phong bước luôn ra ngoài cửa.

Bạc Ngan Thiên vô cùng tức giận, cũng đi theo ra ngoài. Cửa phòng bị đóng lại một lần nữa.

Mạn Nhi vừa thấy Vân Ngọc Hân đã sợ tới mức rúc vào trong lòng Vân Giai Kỳ.

Bạc Ngan Thiên và Bạc Tuấn Phong vừa đi, Vân Ngọc Hân đã lộ nguyên hình ngay lập tức. Cô ta giẫm trên đôi giày cao gót, vẻ mặt thờ ơ bước tới trước mặt Vân Giai Kỳ, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt rồi cười lạnh lùng: “Vân Giai Kỳ, cô hại Vũ Minh tới mức này, cô đã hài lòng chưa?”

Vân Giai Kỳ nhìn về phía Vân Ngọc Hân, cười lạnh một tiếng: “Bạc Tuấn Phong và Bạc Ngan Thiên đều không ở đây, cuối cùng cô cũng chịu lộ đuôi hồ ly”

Vân Ngọc Hân lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một hơi, ánh mắt chế nhạo: “Cô cho rằng cô là ai kia chứ? Cứ cho là cô nói đúng sự thật thì sẽ có ai tin cô đây?”

Cô ta vừa nói vừa ép sát Vân Giai Kỳ từng bước, kề sát bên tai cô mà nói từng câu từ cực kỳ khiêu khích: “Thằng con hoang cô sinh ra là do tôi ném vào sở thú hoang dã đấy. Đáng tiếc con nhóc ti tiện này mạng lớn, vẫn chưa chết, cứ cho là nó may mắn đi! Nhưng lần này nó may mắn, lần sau nó còn có thể tiếp tục may mắn được nữa hay không? Vân Giai Kỳ, nếu cô là kẻ thức thời thì nên dẫn theo đứa con gái ngoan của cô biến đi cho khuất mắt tôi! Lần này nó ăn may, không có nghĩa là lần sau nó sẽ không sao. Cô đau lòng con gái cô như thế, nhưng cô có thể đảm bảo cô bảo vệ tốt được con bé mọi lúc mọi nơi ư?”

*Ừ… Đúng thế…” Mặc dù Vân Ngọc Hân bị bóp cổ nhưng trông vẫn có vẻ không sợ như cũ: “Là tôi đó thì sao? Vân Giai Kỳ, cô có bản lĩnh thì nói ra cho mọi người biết đi, cô xem có ai tin cô hay không? Nếu có trách thì hãy trách Tống Mạn Nhi là đứa con hoang do cô sinh ra! Cho dù có chết thì cũng đáng!”

“Được lắm!” Vân Giai Kỳ chợt túm lấy tóc cô ra, đập đầu cô ta vào tường.

“Cốp” mội sưng đỏ lên.

Cô ta khàn giọng hét chói tai: “Vân Giai Kỳ! Cô dám ra tay với tôi sao? Nếu tôi xảy ra chuyện gì thì Bạc Vân và Vân Liên sẽ lấy mạng côi”

“Được thôi! Mạng của tôi, ai có bản lĩnh thì tới lấy đi!”

“Cứu tôi với!” Vân Ngọc Hân đột nhiên rướn cổ kêu toáng lên: Giết người kìa.

Vân Giai Kỳ lạnh lùng nói: “Cô kêu đi! Cô cho rằng cô ỷ vào nhà họ Vân là chỗ dựa thì cô không coi ai ra gì hả? Vân Ngọc Hân, cô đi chết đi!”

Cả người cô từ trên xuống dưới đều mang hơi thở chết chóc, gần như không hề che giấu một chút nào!

Trán Vân Ngọc Hân bị đập mạnh đến mức như muốn vỡ tung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play