Chương 1522

Không người có thế điều tra ra cô ấy đang ở đâu.

Cảnh sát xem camera theo dõi mới giật mình phát hiện, vài phút trước khi sự việc xảy ra camera theo dõi đã bị người phá hỏng, Chuyện này đã có dự mưu từ trước.

Cảnh sát không có manh mối, chỉ có thể căn cứ viên đạn lấy ra ở hiện trường đi tìm chứng cứ: Nhưng tìm chứng cứ cũng không thu hoạch được gì.

Cảnh sát phân tích, có thể là Vân Giai Kỳ lái xe bị đánh bất ngờ, sau khi bị xe đẳng sau đuối theo không rời đã đâm cháy hàng rào bảo vệ, người trên chiếc xe đuổi theo, sau đó xuống xe lấy súng bản Vân Giai Kỳ, Đồng thời, bọn họ cũng lấy mẫu máu trên ghế, trở về xét nghiệm DNA.

Nếu DNA là của Vân Giai Kỳ, như vậy… có thể người đã chết rồi.

Dù sao nổ súng ở khoảng cách gần như vậy, uy lực của viên đạn lại rất mạnh, lượng máu chảy cũng rất nhiều, cho dù cứu trị kịp thời cũng cần thật lượng máu lớn trong kho máu cung cấp.

Nhưng mà những bệnh viện gần đây đều không tiếp nhận bệnh nhân ©ó vết thương đặc biệt nào.

Nói cách khác, lúc ấy nếu Vân Giải Kỳ bị trúng đạn, trừ khi lập tức đưa cô đến bệnh viện tiến hành cứu giúp, nếu không chỉ sợ sẽ mất máu quá nhiều mà chết. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Còn nữa, nếu thật sự trúng đạn.

Cho dù đúng lúc được truyền máu cứu trị, nhưng mà miệng vết thương bị nhiễm trùng cũng sẽ làm cho vết thương nặng hơn.

Bị nhiễm trùng rất nghiêm trọng.

Vào thời chiến, lúc ấy điều kiện chữa bệnh cũng không tốt, vì trúng đạn rất nhiều mà miệng vết thương người bệnh bị nhiễm trùng dẫn đến chết vì nhiễm trùng máu Tóm lại là dữ nhiều lành ít.

Một giờ sau. Tân Khải Trạch không thu hoạch được gì Anh ta trở lại Ngạo Thiên, đứng ở cửa văn phòng lại do dự bồi hồi, không dám tiến vào.

Anh ta không đem được tin tức gì về nên không biết ăn nói với Bạc Tuấn Phong như thế nào.

Ngay lúc đầu anh ta đang chảy mồ hôi ròng ròng, trong văn phòng truyền đến giọng nói lạnh lùng của Bạc Tuấn Phong.

“Vào đi”

Tân Khải Trạch bị kinh ngạc và sợ hãi, anh ta không nghĩ đến việc Bạc Tuấn Phong lại nhận ra anh ta đang đi đi lại ở ngoài cửa.

Có thể thấy được giác quan của anh nhạy bén như nào.

Tân Khải Trạch đẩy cửa đi vào.

Trong văn phòng không có bật một cái bóng đèn nào, chủ yếu là màu đen trắng lại càng làm cho người ta cảm thấy lạnh lếo.

Ánh trăng chiếu vào qua cửa số, Bạc Tuấn Phong ngồi trên ghế, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì Ánh trăng hiu quạnh chiếu vào một bên khuôn mặt góc cạnh của anh, để lại hơn nửa khuôn mặt chìm vào bóng tối, giống như một tác phẩm điêu khắc vậy.

Tân Khải Trạch chần chờ há miệng không biết nói gì: “Bạc gia “Chưa có tin tức?”

“Tiếp tục điều tra’“

Mày Tần Khải Trạch cau lại, vẻ mặt nặng nề.

Bạc Tuấn Phong ngước mắt lên, ánh sáng lạnh trong mắt bản ra, môi mỏng hé mở: “Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thế”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play