Chương 1514

Nhưng Vân Giai Kỳ cứ như không sợ đau vậy, mặc cho Mộ Ngọc My kéo giật tóc mình như thế nào cũng không kêu rên một tiếng, chỉ giơ tay giữ chặt cổ tay cô ta, uốn đầu gối, ra sức đánh vào bụng cô ta.

tính đã kích phát bản năng.

Cô không túm tóc, không bạt tai giống một người đàn bà đanh đá như Mộ Ngọc My.

Sao Mộ Ngọc My có thế ngờ được Vân Giai Kỳ lại hiếu sơ một ít kỹ xảo chiến đấu.

Có lẽ là Cô ta chỉ cảm thấy bụng đau nhức dữ dội, sắc mặt cô ta trắng bệch, đau tới mức khom người cong lưng. Vân Giai Kỳ lại túm tóc cô ta, đẩy cô ta xuống dưới nên đất, tiếp tục đá một cú cực ác vào bụng cô ta.

“Đây là cô nợ Mạn Nhi!”

“Cứu mạng! Cứu… cứu mạng với!”

Mộ Ngọc My la to, kinh động đến người giúp việc dưới tầng.

Người giúp việc vội vàng chạy lên tầng, nhìn thấy Mộ Ngọc My ngã dưới mặt đất, cả người cuộn tròn lại, run bần bật.

Vân Giai Kỳ đứng ở một bên, đang ôm Mạn Nhi trong ngực, cơ thể cũng rất nhếch nhác.

“Bà chủ!”

Một đám người vây xung quanh Mộ Ngọc My.

Bọn họ nhìn về phía Vân Giai Kỳ với vẻ khó có thể tưởng tượng, chẳng thể nào tin nổi một người có vóc dáng mảnh mai yếu đuối, nhìn như tay trói gà không chặt như thế lại có thể đánh Mộ Ngọc My thành ra như vậy.

Vân Giai Kỳ vẫn muốn đi về phía Mộ Ngọc My, Mộ Ngọc My chỉ vào ‘Vân Giai Kỳ, khàn cả giọng: “Cô còn dám tới đây à! Tôi sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát bắt con ả điên khủng là cô đi!”

“Bốp” một tiếng.

Vân Giai Kỳ thuận tay ném điện thoại di động tới bên người cô ta, quát: “Cô báo cảnh sát đi!”

Mộ Ngọc My lập tức ngấn người ra. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Cô báo cảnh sát ngay bây giờ đi!” Vân Giai Kỳ nói với Mộ Ngọc Mỹ: “Dù có cảnh sát tới thì sao nào? Cô cho rằng tôi sợ ư?”

Thấy Vân Giai Kỳ có dáng vẻ như thế, mọi người cũng ngây ngẩn cả người Không phải người này đã ngu dại rồi sao?

Sao mà.. bây giờ cảm giác như đã khôi phục bình thường rồi?

Mạn Nhi thấy Vân Giai Kỳ luôn bảo vệ mình, người mẹ bên trong ký ức kia đã trở về rồi, ánh mắt cô bé lấp lánh, ôm cổ cô khóc nức nở: “Mẹ ơi”

Vân Giai Kỳ nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Mạn Nh, ngực thắt lại “Mạn Nhi..”

“Mẹt” Mạn Nhi khóc đến mức thở hốn hển, không ngừng khụt khit “Con cho răng mẹ không cần Mạn Nhi nữa! Oa oa oa oal”

“Sao mẹ có thế không cần Mạn Nhi chứ?”

“Oa oa oa oa, mẹ không nhận ra Mạn Nhi, Mạn Nhỉ còn tưởng rằng mẹ đã thật sự quên Mạn Nhi rồi…”

Mạn Nhi nức nở nói: “Mạn Nhỉ đau quá.

“Mạn Nhi đau chỗ nào?”

Mạn Nhi không nói ra được là đau ở đâu, cả người cô bé đều đau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play