Chương 1496

Bạc Tiêu Dương tức giận ném cô lên trên sô pha: “Cô diễn tốt như vậy mà không đi làm diễn viên, đáng tiếc thật đấy”

Vân Giai Kỳ xoa xoa mông,ngồi dậy, gối đầu lên khuỷu tay nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của cậu ta: “Chắc chắn cậu đã bị tôi lừa rồi đúng không?”

Bạc Tiêu Dương tức đến mức không muốn nói chuyện. Cậu ta ngồi trên sô pha, rõ ràng vẫn chưa kịp hoàn hồn lại Vân Giai Kỳ nói: “Vừa nãy tôi diễn có giống không?”

Bạc Tiêu Dương còn chưa trả lời lại, bồng nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân, hình như còn có tiếng mở khoá.

‘Sắc mặt người đàn ông tối sầm lại, cậu ta xoay người, thì thấy người giúp việc cầm hộp giữ nhiệt tới rồi đặt nó ở cửa, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại ‘Vân Giai Kỳ vừa tới nơi thì cửa đã bị đóng lại, cô cố gắng mở cửa từ.

bên trong nhưng nhận ra cửa lại bị khóa trái “Mở cửa ra”

Cô dùng sức đập đập cửa, nói với người bên ngoài: “Đừng có nhốt tôi ở đây nữa! mau mở cửa!”

“Bộp bộp bộp!”

Cô đập cửa mạnh đến mức ầm cả nhà.

Vân Giai Kỳ tức giận đập cửa, như quát lên: “Cho tôi ra ngoài, tôi đói rồi, mau mở cửa”

Bên ngoài vẫn lặng yên như tờ.

Vân Giai Kỳ nản lòng, dựa vào cửa, ôm lấy bụng đang kêu “ục, uc”, uất ức nói: “Cái quái gì vậy! Phạt đến mức không cho người ta ăn cơm luôn sao?”

“Đây không phải là cơm thì là gì?”

Bạc Tiêu Dương đi đến bên cạnh cô, nhấc hộp giữ nhiệt lên.

Bên trong có phần cơm dành cho hai người ăn.

Câu ta đặt hộp giữ nhiệt lên bàn rồi nói với cô: “Cùng nhau ăn đi”

Vân Giai Kỳ tức giận nói: “Tôi không ăn” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bạc Tiêu Dương liếc nhìn cô: “Không phải cô đói rồi sao?”

“Nhưng mà tôi muốn đi ra ngoài” Vân Giai Kỳ tủi thân đến mức chóp.

mũi cũng cảm thấy chua xót: “Cái quái gì thế hải Tôi đã làm sai chuyện gì chứ, tôi không muốn bị nhốt ở đây”

“Một hai ngày nữa cô sẽ được ra ngoài thôi.”

Bạc Tiêu Dương nói tiếp: “Cô không ăn, thì tôi ăn”

Nói xong, cậu ta mở hộp giữ nhiệt ra, bên trong có một bát canh, hai món chay, một món mãn.

Bạc Tiêu Dương cầm bát lên ăn một mình.

Vân Giai Kỳ đứng một bên nhìn cậu ta thèm đến mức liếm môi.

Phải công nhận rắng trông cậu ta ăn rất ngon miệng, làm cô càng.

thấy đói hơn.

“Ục..” Bụng lại tiếp tục kêu gào.

Vân Giai Kỳ tức giận võ bụng, lẩm bẩm: “Không được kêu nữa”

Bạc Tiêu Phong nhìn cô một cái, trong nháy mắt đã ăn hết hơn một nửa lượng thức ăn có trong hộp.

Thấy cậu ta thật sự không có ý định phần lại đồ ăn cho mình, cô càng cảm thấy tủi thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play