Chương 1480

Nếu Mộ Ngọc My nhét nó vào, vậy nó là cái gì?

“Vân Giai Kỳ, chúng tôi có chuyện muốn hỏi cô!” Mộ Ngọc My nhìn thấy Vân Giai Kỳ không nói lời nào, cô ta bèn nhắc nhở một câu.

Vân Giai Kỳ lẩm bẩm nói: “Cô muốn tôi giải thích cái gì nữa?”

“Chiếc nhãn ngọc bích kia có ở trong đó không?” Mộ Ngọc My chỉ vào đống đồ vật trong tay của người giúp việc.

Hai bàn tay nhỏ bé của Vân Giai Kỳ nảm chặt lại, cô tức giận nói: “Sao.

cô cứ hỏi tôi vậy? Những thứ đó không phải của tôi, đồ của mình thì phải tự biết giữ chứ? Làm mất rồi mới đi tìm khắp nơi, làm sao tôi biết được những thứ đó ở đâu cơ chứ?”

Cô nhìn thấy rồi, thứ đó đã bị Bạc Tuấn Phong cầm đi đâu đó rồi, cô cũng không biết.

Nên cô mới không nói bừa!

Mộ Ngọc My lạnh lùng nói: “Tôi thấy cô, rõ ràng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mài”

Nói xong, cô ta nói tiếp: “Rải đồ ra tìm đi! Có lẽ là đã bị cô ta giấu vào bên trong rồi”

Người giúp việc gật đầu đổ đống quần áo cầm trong tay ra dưới sự chứng kiến của mọi người, vừa mới đổ đống quần áo ra, khuôn mặt của người giúp việc đỏ bừng lên.

Mọi người nhìn kĩ thì thấy đó chính là một bộ đồ lót băng vải ren màu hồng phấn.

Dường như đây là kiếu cách ăn mặc của một y tá.

Mộ Ngọc My đã nhìn thấy thì vội che miệng lại, hít một hơi khí lạnh.

Bạc Tiêu Dương cau mày, một lúc sau vẫn chưa tìm ra nguyên nhân tại sao.

Nhưng Bạc Minh Lâm lại hiểu nhiều về những thứ này, anh ta bất ngờ cười lớn rồi nhìn Vân Giai Kỳ đầy ẩn ý, cậu ta lạnh lùng nói: “Vân Giai Kỳ, cô thật sự rất biết cách chơi đùa đấy”

Bạc Ngạn Thiên tức giận đến mức không nói nên lời, nghiến răng nói: “Thật là không biết xấu hố!”

“Thật là không biết xấu hổ” Bạc Tuấn Phong đồng thanh nói cùng với ông ta.

Bạc Ngạn Thiên liếc nhìn Bạc Tuấn phong th phát hiện ánh mắt của anh luôn tập trung trên người của Mộ Ngọc My, một lúc sau, những suy nghĩ đều tan biến hết. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ông ta còn cho rắng bộ quần áo đó là do Vân Giai Kỳ mua về dùng để quyến rũ Bạc Tuấn Phong.

Ông ta cũng biết đây là điều đáng xấu hổ?

Vân Giai Kỳ vẫn chưa hiếu ra chuyện gì Cô chưa từng nhìn thấy những thứ này, cô đứng dậy đi đến trước mặt người giúp việc rồi cầm bộ trang phục vô cùng kỳ quái trong tay của cô ta lên, hỏi: “Đây là thứ gì?”

Vốn dĩ kiểu dáng của đồ lót và quần áo bình thường không giống nhau.

Ở dạng lưới hoặc có thể là che kín toàn bộ.

Khi mặc lên trên người thì không thể che được gì cả Vân Giai Kỳ xem đi xem lại cũng không biết đấy là thứ gì.

Bạc Ngạn Thiên nhìn thấy cô vẫn còn mặt mũi để làm trò cười trước mặt nhiều người như vậy, ông ta bực tức chửi đổng mấy câu, sau đó nói: “Con thấy chưa đủ nhục nhã hay sao? Những thứ này được tìm thấy trong phòng của con, những thứ làm dơ bẩn làm ảnh hưởng đến thuần phong trĩ tục này, con cũng dám mua về để mặc! Con còn chuyện nào mà không dám làm nữa!”

Cuối cùng Bạc Tiêu Dương cũng nhìn rõ đó là thứ gì, nhưng cậu ta vẫn chưa chắc lầm.

Bạc Tiêu Dương đang cố nhịn cười, cậu ta quay sang nói với Bạc Ngạn Thiên: “Ông nội, người trẻ tuổi mà! Thích những món đồ kích thích một tí, đó không phải là điều đương nhiên sao!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play