Chương 1477

Bạc gia, ngài có gì cần “Bà chủ không cho tôi vào”

“Mau lên”

“Vâng” Nhìn thấy Bạc Tuấn Phong xoay người rời đi, người giúp việc.

đột nhiên lấy hết can đảm nói: “Bạc gia, vợ chồng ngài vừa kết hôn đã ly thân, ngài có thế..”

Bạc Tuấn Phong khó chịu nhìn liếc sang, người giúp việc sợ tới mức không dám thở!

Trên đời này có một kiểu người như vậy, chỉ cần một ánh mắt đã thế hiện khí thế khiến cho người ta không thể không cúi đầu.

Buổi tối.

Vân Giai Kỳ đang chợp mắt thì bị tiếng gõ cửa của người giúp việc đánh thức, cô ngơ ngác tỉnh dậy.

“Bạc gia, cậu chủ Tiêu Dương cũng về rồi. Ông cụ kêu tôi mời ngài cùng ăn tối”

Nhìn thấy Vân Giai Kỳ tỉnh lại, Bạc Tuấn Phong nhướng mày: “Ăn tối rồi”

“Tôi không muốn äi Thiên Nhưng Bạc Tuấn Phong không chiều cô như mọi khi mà nói đầy ẩn ý “Nếu em không đi thì sẽ không có kịch hay để xem.”

Cô không muốn ngồi cùng bàn với Bạc Ngạc.

Vân Giai Kỳ nghe nói có kịch để xem, cô không khỏi tò mò hỏi: “Kịch hay gì vậy?”

Bạc Tuấn Phong nằm lấy tay cô: “Đến lúc đó em sẽ biết”

Hai người cùng đi đến nhà ăn.

Ngoài Bạc Ngạn Thiên và Mộ Ngọc My thì Bạc Minh Lâm và Bạc Tiêu Dương cũng có ở đây.

Khi Bạc Tiêu Dương nhìn thấy Bạc Tuấn Phong, ánh mắt của cậu ta đồn hết lên cái nằm tay của anh và Vân Giai Kỳ, sắc mặt cậu ta thay đổi nhanh chóng.

Bạc Ngạn Thiên liếc nhìn Bạc Tiêu Dương, thấy cậu ta có vẻ hờ hững, ông ta hẳng giọng nói: “Không ra thế thống gì!”

Ông ta không chỉ đích danh là ai nhưng Bạc Tuấn Phong biết câu nói đó là có ý gì, anh tỏ vẻ như không nghe thấy, sau đó kéo Vân Giai Kỳ ngồi xuống, để cho cô ngồi dựa vào anh.

Bạc Tiêu Dương ngồi đối diện Vân Giai Kỳ, Cậu ta ngước mắt lên nhìn Vân Giai Kỳ, sau đó lại bối rối nhìn đi chỗ khác, nhìn chãm chãm vào cái bát bên cạnh.

Người giúp việc dọn bữa tối lên bàn.

Dường như Vân Giai Kỳ rất đói bụng, lúc đầu còn chưa có cảm giác gì, bây giờ nhìn trên bàn đầy ắp những món ngon, cô thèm đến chảy cả nước miếng, cầm đũa lên gắp món tôm yêu thích của mình.

Đột nhiên Bạc Ngạn Thiên đập bàn.

Vân Giai Kỳ sợ tới mức suýt chút nữa làm rớt đôi đũa xuống bàn.

Bạc Ngạn Thiên trừng mắt nhìn cô một cái, Mộ Ngọc My nói: “Vân rong mắt cô không có bậc tiền bối sao? Ở đây, ông nội là người đứng đầu gia tộc, ông nội chưa đụng đũa mà cô đã vội vàng cầm đũa lên, cô không có chút phép tắc nào sao?”

Vân Giai Kỳ nhíu mày, mặc dù trong lòng không phục nhưng vẫn ngoan ngoãn đặt đũa xuống.

Tại sao lại có nhiều quy tắc đến như vậy!

Mọi người đều đói bụng, ai động đũa trước không phải cũng giống nhau sao!

Bạc Tuấn Phong nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô, anh tiện tay gắp một con tôm vào trong bát, bóc sạch vỏ tôm, sau đó đưa cho cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play