Chương 1466

Bệnh viện thú cưng.

Bạc Tuấn Phong vừa mới dừng xe, Vân Giai Kỳ đã vội vàng ôm Bối Lạc chạy xuống xe, lao thẳng vào bệnh viện thú cưng.

Bác sĩ nhìn thấy trên người Vân Giai Kỳ toàn là vết máu thì bị dọa cho một phen.

Vân Giai Kỳ khóc lóc nói: “

in hãy cứu lấy Bối Lạc của tôi..”

Lúc này bác sĩ mới phát hiện ra một Bối Lạc yếu ớt đang nằm trong vòng tay cô.

Bác sĩ nhanh chóng đón lấy chú chó, ôm tới bàn phẫu thuật kiểm tra, nhưng lại phát hiện ra Bối Lạc đang bắt đầu hấp hối.

Răng, lưỡi đều không còn nữa.

Chảy nhiều máu như vậy, trạng thái tỉnh thần vô cùng kém.

Bác sĩ nhanh chóng ôm chú chó vào phòng phẫu thuật.

Vân Giai Kỳ đợi ở bên ngoài, cô càng nghĩ càng bưồn bã.

Nếu biết sớm sẽ xảy ra chuyện như này, cô sẽ không để Bối Lạc ở nhà một mình rồi Chắc chắn là Mộ Ngọc Mỹ.

Ngoài cô ta ra, cô không nghĩ ra được bất kỳ khả năng nào khác.

Nhất định là lúc Bối Lạc lao ra sửa Mộ Ngọc My, vì bảo vệ cô mà Bối Lạc vừa sủa vừa nhe răng với Mộ Ngọc My, Mộ Ngọc My ghỉ hận trong lòng nên nhân lúc cô không ở nhà, cô ta đã kêu người nhổ răng và cắt lưỡi của Bối Lạc.

Người phụ nữ này sao lại có thể xấu xa được đến như thế?

Vân Giai Kỳ vừa nghĩ tới cánh tượng Bối Lạc bị ngược đãi tra tấn, chỉ tưởng tượng thôi mà cũng thấy rùng mình.

Làm sao Mộ Ngọc My có tt Bối Lạc đáng yêu như thế làm ra chuyện như vậy được chứ?

Bạc Tuấn Phong đi vào, thấy Vân Giai Kỳ ngồi ở trên ghế, cả người run lên bần bật, muốn khóc nhưng không khóc được.

Cô khóc không ra nước mắt nhưng lại lo lắng đến nỗi mặt mày đỏ bừng.

Không đến nửa tiếng sau, bác sĩ kh thở dài đi ra, vẻ mặt áy náy nhìn về phía Vân Giai Kỳ.

Vân Giai Kỳ đứng dậy nhìn bác sĩ, cặp chân mày của cô nhíu lại, dường như cô cũng đoán được điều gì đó, nước mắt cô chực trào trên mi, “Bác sĩ.” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Rất xin lỗi, lúc mà chú chó được đưa đến đây, cơ hội sống đã rất mong manh, trong quá trình cấp cứu, tim… tim của nó bỗng nhiên ngừng đậ Vân Giai Kỳ nghe thấy “Tim ngừng đập” thì không thể kìm nén nổi nữa, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Bối Lạc chết rồi!”

Cô đau lòng như một đứa trẻ, nước mắt không ngừng trào ra từ hốc mất: “Hu hu hu hu! Là do tôi không chăm sóc tốt cho Bối Lạc…”

Cô buồn bã ngồi xụp xuống sàn nhà, cô giống như một một đứa trẻ đang gào khóc trong tuyệt vọng.

Bạc Tuấn Phong khụyu gối xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng “Vân Giai Kỳ..”

Bất giác anh không biết nên an ủi cô như thế nào.

Rõ ràng là mới sống chung với Bối Lạc chưa quá một ngày, nhưng khi Vân Giai Kỳ nhảm mắt lại, ngay lập tức có thể tưởng tượng ra gương mặt mềm mại nhỏ nhắn dễ thương của Bối Lạc.

Cô bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi muốn vào thăm Bổi Lạc”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play