Chương 1454

Một người một chó chơi vô cùng vui cho nên hoàn toàn không nghe thấy tiếng gõ cửa.

Bạc Tuấn Phong đi tới cửa, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Mộ Ngọc My đứng ngoài cửa, vẻ mặt tủi thân: “Tuấn Phong, đã trễ như vậy mà anh còn chưa trở về phòng sao?”

Bạc Tuấn Phong nói: “Đây là phòng của tôi”

Khóe môi Mộ Ngọc My cứng nhắc một chút: “Đây… đây là phòng của ‘Vân Giai Kỳ, không phải phòng của chúng ta, cũng không phải phòng của anh..”

Bạc Tuấn Phong ra khỏi phòng, đóng cửa lại, cúi đầu từ trên xuống nhìn cô ta.

“Không phải cô thích căn phòng kia sao?” Bạc Tuấn Phong nói: “Tôi đã cho cô căn phòng kia”

“Nhưng… đó là phòng tân hôn của chúng ta, Tuấn Phong, anh không phải là vừa mới kết hôn đã chia phòng với em chứ?” Mộ Ngọc My khẩn trương kéo ống tay áo anh nói: “Tuấn Phong, ông nội vẫn luôn hy vọng em đến nhà họ Bạc để sinh con đẻ cái, anh để em một mình một phòng, anh muốn khiến em không thể sinh sản sao?”

Sinh sản? Bạc Tuấn Phong bị từ này đâm một chút: “Sinh sản là bản năng của động vật chứ không phải bản năng của con người”

“Mộ Ngọc My nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới bản thân lại tự rước lấy nhục.

“Trở về đi?

“Tuấn Phong…”

“Trở về”

Mộ Ngọc My nắm chặt tay, cũng không cam tâm, nước mắt một mực đảo quanh hốc mắt nhưng cô ta biết, cô ta không thể nóng vội.

Vân Giai Kỳ ở lại nhà họ Bạc một ngày thì tâm tư của Bạc Tuấn Phong sẽ đặt trên người cô ta một ngày.

Muốn giữ người đàn ông này thì phải nghĩ biện pháp trục xuất Vân Giai Kỳ ra khỏi nhàt’ Nghĩ đến đây, Mộ Ngọc My vội vàng nói một câu: “Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai… là ngày đưa tang mẹ em, hy vọng anh có thế tham dự đúng giờ”

Nói xong, cô ta vội vàng lên lầu.

Bạc Tuấn Phong quay trở về phòng liền nhìn thấy Vân Giai Kỳ ôm Bối Lạc năm trên thảm, tay ôm lấy con chó nhỏ.

Móng vuốt của Bối Lạc cào loạn, cái đuôi hưng phấn vảy vẫy.

Vân Giai Kỳ càng nhìn càng thích, yêu thích không nỡ buông tay.

“Bối Lạc, em thật sự đáng yêu quá đi..” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bạc Tuấn Phong đi qua, nói: “Không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi rồi”

“A. Vân Giai Kỳ lưu luyến không rời đặt Bối Lạc lên mặt đất.

Cô lấy quần áo ngủ ra từ tủ quần áo, đi đến cửa phòng tắm rồi nói với Bạc Tuấn Phong: “Chú, tôi đi tắm!”

“Ừm”

Cô vào phòng tắm, xả đầy nước vào bồn tắm, cởi bỏ quần áo rồi bước vào về, ngâm mình vào trong nước ấm Vân Giai Kỳ lấy sữa tảm xoa lên người nổi lên bọt bong bóng, vừa nhớ tới khăn mặt mới mà người hầu chuẩn bị cho cô nhưng cô quên lấy vào.

Nghĩ nghĩ, quần áo mà cô vừa thay ra cũng có thể lau người Vân Giai Kỳ tâm sạch sẽ thân thế, bước ra khỏi bồn tầm lớn, dùng quần áo cũ lau người sạch sẽ, thay đồ ngủ rồi ra khỏi phòng tắm.

Cô vừa mới ra khỏi phòng tầm liền liếc mắt thấy Bạc Tuấn Phong đang ngồi trên giường, Bối Lạc tựa đầu vào chân anh, anh nghe thấy tiếng đông liền quay sang nhìn Vân Giai Kỳ.

Vân Giai Kỳ căng thẳng tới mức siết chặt áo ngủ: “Chú… sao chú còn ở đây”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play