Chương 1445
“Được” Vân Giai Kỳ gật đầu Không còn gì có thể bắt bẻ nữa.
Bạc Tuấn Phong xoay người dặn dò người giúp việc ở ngoài cửa: “Mang một bàn ăn tới đây”
“Vâng, cậu chủ.”
Một lúc sau, một bàn ăn nhỏ được mang tới.
Vân Giai Kỳ ngồi xuống phía trước bàn ăn, ngồi ở trên ban công, vừa ăn cơm tối vừa có thể ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp.
Quá đẹp rồi!
Ở phòng ăn.
Người giúp việc bước đến phòng ăn, nhìn thấy Bạc Ngạn Thiên và Mộ.
Ngọc My đang ngồi trong phòng ăn, bọn họ vẫn đang chờ Bạc Tuấn Phong, người giúp việc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nói: “Ông chủ, tôi sẽ đi chuẩn bị một vài món ăn và cơm mang lên trên phòng”
“Tại sao?”
“Bạc gia nói muốn ăn cơm tối cùng với cô Vân ở trong phòng”
Khi Mộ Ngọc My nghe thấy điều này, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận.
Nhưng cô ta vẫn cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc, nhếch môi cười lạnh nói: “Tại sao lại muốn ăn cơm tối ở trong phòng? Dù sao cô ta cũng được xem như là con dâu mới của nhà họ Bạc, ông nội ngồi ở đây chờ cô ta lâu như vậy, rốt cuộc thì cô ta muốn làm gì? Chẳng lẽ cô ta còn có đặc quyền à?”
Người giúp việc bị dọa sợ không dám nói lời nào, chỉ lẩm bẩm nói một câu: “Đây là yêu cầu của Bạc gia.
Mộ Ngọc My tủi thân nhìn về phía Bạc Ngạn Thiên.
Bạc Ngạn Thiên vỗ bàn nói: “Việc này thật không thể chấp nhận được!” Tiêu Dương cũng vậy, cả buổi chiều không thấy bóng dáng, không biết đã đi đâu rồi. Một người không thấy bóng dáng đâu, một người lại muốn ăn cơm ở trong phòng? Đây là phép tắc gì?”
Người giúp việc lại nói: “Bạc gia dặn dò như thế, tôi chỉ là làm theo lời dặn dò của ngài ấy Không được mang lên! Không được mang bữa tối lên đó! Lẽ nào lại có lý đó! Sao lại có đạo lý để người bề trên chờ người bề dưới cùng ăn?”
Rốt cuộc Bạc Ngạn Thiên không chịu được nữa nói: ‘Phụ nữ trên thế giới đều đã chết hết rồi à? Hai anh em cứ nhìn chãm châm vào người phụ nữ này muốn sống muốn chết có phải không?”
Bạc Ngạn Thiên sai khiến người giúp việc nói: “Đi nói cho nó biết!
Hoặc là đến phòng ăn ăn cơm cùng với nhau, hoặc là không cho phép ăn!”
“Vâng Người giúp việc vội vàng đi báo tin Một lúc sau, người giúp việc lại lần nữa quay trở lại”
“Ông chủ…”
Bạc Ngạn Thiên hỏi: “Rốt cuộc bọn họ nói thế nào?”
“Bạc gia dẫn cô Vân đi rồi”
Bạc Ngạn Thiên nghe thấy thế thì sửng sốt một lát.
Mộ Ngọc My ở bên cạnh cũng sửng sốt, kích động đứng lên hỏi: “Đi đâu rồi?”
“Tôi không biết… Bạc gia chỉ nói muốn đưa cô Vân ra ngoài dùng bữa.”
“Thãng khốn kiếp này!”
Bạc Ngạn Thiên đập bàn đứng dậy: “Ngày mai là ngày đưa tang mẹ của Ngọc My! Đã muộn như thế này rồi, nó không ăn cơm ở nhà còn cũng người phụ nữ đó trộn lăn với nhau ở bên ngoài? Sao nó có thể nghĩ như thế này chứ?”
Chân của người giúp việc mềm nhữn bởi tiếng quát mắng của Bạc.
Ngạn Thiên, muốn khóc mà không được.
Mộ Ngọc My nói: “Bọn họ đi rồi à “Vừa mới đi” Người giúp việc nói: “Bạc gia để cho cô Vân Giai Kỳ ở trong phòng ngủ chính phía nam tâng một. Ngài ấy bảo chúng tôi dọn dẹp sạch sẽ, còn ngày mai trang trí lại vườn hoa…”