Chương 1424

Vân Giai Kỳ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Có thơm không?”

“Ừ, mùi bạc hà”

Vân Giai Kỳ cố ý để lộ răng cho anh thấy: “Tôi ngoan ngoãn đánh răng tồi đây”

Dường như cô đang chờ đợi một lời khen.

Bạc Tuấn Phong cười nói: “Muốn tôi kiểm tra xem răng đã đánh sạch chưa sao?”

“Ừ, Ừ!” Vân Giai Kỳ gật đầu, cho anh xem tám cái răng.

Bạc Tuấn Phong cúi đầu, hai tay cố định mặt cô, còn vờ như đang kiểm tra Nhìn đôi môi mềm mại của cô, trong một giây không tự chủ được, anh liền muốn hôn.

Nhưng anh sợ mình sẽ làm cô sợ hãi.

Anh cố gắng đè nén suy nghĩ này, Bạc Tuấn Phong hào phóng lên tiếng khen ngợi cô: “Rất trắng, rất sạch, rất thơm”

“Chú đánh răng chưa?”

“Đánh rồi”

Vân Giai Kỳ nói: “Vậy chú cũng đế tôi kiểm tra cho.”

Bạc Tuấn Phong:  “Nhanh lên đi, nhanh lên đi…” Vân Giai Kỳ vội vàng kéo tay áo anh.

Bạc Tuấn Phong mới cúi xuống và hơi hé môi ra.

Vân Giai Kỳ dùng bàn tay nhỏ nâng mặt anh lên, nhìn nhìn, rồi lại ngửi ngửi, mùi hương bạc hà.

Vân Giai Kỳ ngạc nhiên nói: “Chú và tôi dùng kem đánh răng giống nhau!” Thế nên có mùi bạc hà giống nhau.

“Không thích mùi này à?”

“Thích” Vân Giai Kỳ nắm tay anh: “Mau lên, tôi đói bụng quá, chúng ta đi ăn thôi!

Bạc Tuấn Phong liền nói: ‘Vậy thì chúng ta ăn bò bít tết nhé?”

Vân Giai Kỳ gật mạnh đầu, nuốt nước miếng: “Vâng.”

Bạc Tuấn Phong dắt tay cô đi tới cửa phòng. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ngoài cửa có một hàng người đang đứng, Vân Giai Kỳ bị cảnh tượng trước mặt làm cho giật mình, không khỏi nấp phía sau Bạc Tuấn Phong Nhìn thấy cô dựa vào mình theo bản năng, ánh mắt Bạc Tuấn Phong trở nên ấm áp.

Anh thích cảm giác được cô ỷ lại, dường như cô rất ít ÿ lại vào anh.

Trong trí nhớ, cô luôn là một đứa trẻ rất bướng bỉnh.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng có một tuổi thơ thực sự ý nghĩa Khi cô còn rất nhỏ, không ai chiều chuộng cô hay yêu thương cô, cô bị ‘Vân Lập Tân gửi cho vũ nữ nuôi nấng, chịu đựng sự sỉ nhục và ngược đãi.

Tâm trí của cô đã trở thành một đứa trẻ năm sáu tuổi, cũng chính là cho anh một cơ hội để bù đắp cho tuổi thơ bị bỏ lỡ của cô.

“Chú.. bọn họ là ai vậy?” Vân Giai Kỳ nói lí nhí, nhìn một đám đàn ông khí thế hùng hổ, vẻ mặt khinh thường của họ cũng quá mức kinh hãi.

Bạc Tuấn Phong lạnh lùng liếc mắt, lạnh lùng nói: “Cười”

Tất cả mọi người: “…”

Họ im lặng trong hai giây, ngay sau đó, khóe miệng những người đó bắt đầu cong lên.

Vân Giai Kỳ che miệng cười thầm: ‘Bọn họ cười trông xấu quát”

Thế là một đám người cười to hơn, khóe miệng rộng đến tận mang tai “Bạc gia, con thuyền sẽ cập cảng suôn sẻ sau ba tiếng nữa”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play