Chương 1396

Chỉ cần Bạc Ngạn Thiên chấp nhận con gái ông ta một ngày thì Mộ Ngọc My chính là mợ chủ của nhà họ Bạc một ngày!

“Cậu ta chấp nhận hay không đều không quan trọng! Chỉ cần ông chấp nhận đứa cháu dâu Ngọc My này là đủ rồi!”

Bạc Ngạn Thiên kinh ngạc nói: “Khánh An..”

“Tôi cũng đã nghĩ rất thông suốt rồi! Cậu ta mà đã muốn có người phụ nữ kia, cậu ta muốn như thế nào cũng được, nhưng cậu ta cũng không thể rũ sạch quan hệ với con gái tôi như vậy được! Cho dù chỉ là một cặp vợ chồng hữu danh vô thực cũng được, cho dù cậu ta không thương con gái tôi, không yêu con gái tôi, cho con gái tôi được một cái danh phận, tôi cũng sẽ không tính toán! Còn những chuyện khác, tôi chỉ đành mở một mắt và nhăm một mắt vậy!”

Bạc Ngạn Thiên nói: “Khánh An à, ông không cần suy nghĩ quá nhiều về chuyện này đâu, người phụ nữ kia có thế sống sót trở về hay không rồi hãy còn nói tiếp!”

Mộ Khánh An nghe vậy vẫn bất lực như trước: “Cho dù người phụ nữ này không thể trở về được nữa, nhưng từ đầu đến cuối trong lòng Tuấn Phong đều không có Ngọc My”

“Trong lòng có Ngọc My hay không có quan trọng không?” Bạc Ngạn Thiên nói: “Tôi thừa nhận là thắng nhóc kia đã yêu người phụ nữ kia, nhưng đó cũng chỉ là sự yêu mến nhất thời mà thôi, cuộc đời này vẫn còn dài lắm! Trẻ con cũng rất yêu thích đồ chơi, sự yêu mến đối với đồ chơi cũng lớn đến nỗi không muốn buông tay. Nhưng liệu nó có thể chơi thứ đồ chơi đó cả đời được không? Cho dù có thích một thứ đồ chơi đến đâu đi chăng nữa thì sớm hay muộn rồi cũng có một ngày, một ngày nó cảm thấy chán nản và mệt mỏi thôi! Tôi là đàn ông, ông cũng là đàn ông, không phải là ông và tôi đều nên biết rõ hơn về bản chất của một người đàn ông hay sao?”

Mộ Khánh An nghe xong thì nhíu mày nhưng lại gật gật đầu Ông ta nói: “Cứ để nó đi đi! Tôi chỉ muốn bảo vệ Ngọc My, con bé mới vừa phải chịu sự đả thích lớn vì nỗi đau mất mẹ, trong một thời gian ngắn chắc cũng không thể hồi phục lại một cách nhanh chóng như vậy được đâu!”

Bạc Ngạn Thiên gật gật đầu, nói: “Kìm nén đau bưồn và thích nghỉ với quá khứt”

Trước cửa đồn cảnh sát.

Bạc Tiêu Dương mới vừa đi ra liền đụng phải một chiếc Maybach dừng lại một cách vội vàng trước mặt.

Cửa kính ô tô hạ xuống.

Bạc Tuấn Phong nhìn Bạc Tiêu Dương qua cửa kính ô tô.

Cậu ta giữ áo khoác của mình trong tay, nét mặt ảm đạm, nhìn dáng.

vẻ đó thì có vẻ như không điều tra ra được kết quả gì Bạc Tiêu Dương híp mắt lại và hỏi: “Anh đến đây làm gì?”

Bạc Tuấn Phong xuống xe, đi tới trước mặt cậu ta, sau đó lại nhìn vào đồn cảnh sát phía sau cậu ta rồi thấp giọng hỏi: “Không có tiến triển gì à?”

Bạc Tiêu Dương chíu chặt hai đầu lông mày.

Cậu ta nắm chặt tay lại, chỉ cảm thấy trong tim có một thứ cảm giác gì đó không thể giải thích được.

Quỷ quái!

Thủ đô lớn như vậy, cậu ta đã huy động nhiều lực lượng an ninh và cảnh sát như vậy, tìm kiếm và lục soát suốt tám tiếng đồng hồ rồi mã vẫn không tìm ra được một chút tung tích nào.

Như thể Vân Giai Kỳ đã bốc hơi khỏi thế giới này rồi vậy.

Khó có thế tin được.

Ở nước Quốc Hoa này, ở thủ đô này, ngay dưới con mắt nhà họ Bạc, vậy mà lại có người có thể đưa người đi một cách thần không biết quỷ không hay, còn không để lại một chút tin tức gì Bạc Tiêu Dương nói: “Anh trở về chăm sóc cho Mộ Ngọc My của anh cho tốt đi, chuyện của Vân Giai Kỳ không cần anh quan tâm”

Bạc Tuấn Phong không nói gì Bạc Tiêu Dương đột nhiên không khống chế được tình cảm, cậu ta túm lấy cố áo Bạc Tuấn Phong một cách mạnh mẽ, rồi hét lên một câu đầy giận dữ với anh: “Tôi bảo anh không cần quan tâm nữa, anh đã nghe rõ chưa hả? Anh còn đứng đây để làm gi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play