Chương 1394

Mộ Khánh An rất thích ăn chơi, cho nên từ trước tới nay đã bao nuôi không biết bao nhiêu người phụ nữ bên ngoài, tìm hoa hỏi liễu, chơi bời trăng hoa bên ngoài.

Một mình mẹ phải trông coi một nhà họ Mộ to lớn như vậy thật không dễ dàng.

Nếu như không phải bà ta cố gắng gìn giữ, thì chỉ sợ Mộ Khánh An đã mang những người phụ nữ không ra gì kia về nhà từ lâu rồi.

“Mạ”

Mộ Ngọc My nức nở nói: “Mẹ ơi, mẹ có nghe thấy con nói gì không ạ?”

Thậm chí cô ta còn không dám chạm vào bà ta một cách tuỳ tiện.

Bà Mộ đã sớm bị bỏng đến mức thương tích đây mình, thậm chí Mộ.

Ngọc My còn tự hỏi rắng nếu như cô ta chỉ đụng nhẹ một cái thôi thì liệu những vùng da bị cháy đó có thể rơi ra hay không.

Bà Mộ vẫn không có phản ứng gì “Mẹ.

Mộ Ngọc My gọi một cách thật cẩn thận.

Đột nhiên ánh mắt của cô ta nhìn thấy ngón tay đen thui của người phụ nữ bất ngờ động đậy.

Mộ Ngọc My ngạc nhiên một chút, thế nhưng còn chưa kịp vui mừng thì đột nhiên nghe được tiếng điện tâm đồ đang rối loạn.

“Píp píp PÍp… PÍp…

Chẳng bao lâu sau, điện tâm đồ trở thành một đường thẳng dài Mộ Ngọc My hoá đá ngay tại chỗ như thể đã bị sét đánh vậy.

Ở bên kia, Mộ Khánh An lòng như lửa đốt gọi bác sĩ: “Bác sĩ! Bác sĩ Mau đến đây!”

Trong chốc lát, bác sĩ và y ta vội vã chạy vào phòng bệnh.

Họ vây xung quanh trước giường bệnh, chẩn đoán một lúc, ngay sau đó liền đế lộ ra nét mặt thương tiếc, quay qua läe läc đầu với Mộ Khánh An.

Mộ Ngọc My hô to một tiếng đầy tuyệt vọng giống như cả thế giới đã bị sụp đổ: “Mẹ!”

Bạc Tuấn Phong đứng ở ngoài cửa, nghe được tiếng khóc lóc thảm thiết của Mộ Ngọc My khóc thì ngay lập tức biết được rắng bà Mộ đã qua đời Anh có một cảm giác phiền muộn khó chịu không thể giải thích được.

Một mạng người.

Anh không hề có bất kỳ tình cảm gì đối với nhà họ Mộ.

Bà Mộ qua đời mà tâm trạng của anh cũng không hề dao động.

Anh vẫn luôn luôn là một người lạnh lùng từ trong xương cốt, hiếm lầm mới thấy có thể cảm xúc có sự dao động.

Hiện giờ, điều duy nhất có thể ảnh hưởng đến tình trạng của anh, ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh chính là tung tích của Vân Giai Kỳ.

Một mạng người này của bà Mộ, nhất định sẽ trở thành chướng ngại vật đối với anh.

Anh biết rằng nhất định nhà họ Mộ sẽ lấy cớ một mạng người này để đè lên người anh, ép anh phải nhận khoản nợ này.

Suy cho cùng thì bà Mộ cũng là xảy ra chuyện ở hội trường đám cưới, cho dù chuyện này không liên quan gì đến anh nhưng chuyện anh đã bỏ Mộ Ngọc My một mình ở hội trường đám cưới là sự thật.

Chỉ sợ đến lúc đó nhà họ Mộ sẽ bắt chẹt chuyện này và bắt đầu gây khó dễ.

Bạc Tuấn Phong đột nhiên xoay người lại, Bạc Ngạn Thiên nhìn thấy anh đang muốn đi thế là vội vàng nói: “Mày muốn đi đâu?”

“Đi tìm tung tích của Vân Giai Kỳ”

“Mày vẫn còn muốn đi tìm cô ta à?”

Bạc Ngạn Thiên tức giận đến muốn hộc máu, chỉ vào ICU nói: “Một mạng người vừa mới mất, mày không ở lại đây mà trấn an vợ của m trấn an cha vợ của mày thì thôi không nói làm gì, thế mà còn muốn đi tìm người phụ nữ đó để làm cái gì?”

“Chẳng phải Ngọc My chính là cháu dâu mà chính ông đã chấp nhận hay sao?” Bạc Tuấn Phong nhướn mày lên và nói một cách lạnh lùng: “Vậ thì ông tự mình đi mà an ủi cho tốt”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play