Chương 138
Mấy cô bé phía sau mình một câu, cậu một câu tranh cãi nhau không dứt.
Nhóc Vũ Minh lạnh nhạt liếc về phía sau, bỗng lấy ra một chiếc.
điện thoại từ trong túi áo rồi mở nhạc lên, cậu và Mạn Nhi mỗi người đeo một bên tai nghe cùng nhau nghe nhạc, dùng tiếng nhạc.
chặn lại thanh âm cãi nhau ở hàng ghế sau.
Cậu bé nhẹ nhàng dựa lưng lên ghế, nhẳm hai mắt lại. Mạn Nhi vừa đeo tai nghe để nghe nhạc, vừa ngoảnh mặt qua nhìn cậu, ánh mắt nhìn về phía tay cậu bé đặt trên đầu gối, ma xui quỷ khiến đưa tay nhỏ ra, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cái của cậu bé.
Vũ Minh hé mắt ra, cảm nhận được động tác nhỏ của cô bé nhưng vờ như không nhìn thấy, làm bộ nhắm mắt rồi trở tay lại nắm chặt bàn tay nho nhỏ của Mạn Nhi.
Xe của trường học chạy đến trước cổng thảo cầm viên, học sinh cả lớp tập trung tại chỗ này.
Trên xe, cô giáo bắt đầu lần lượt thu giấy xác nhận, sau khi thu xong liền để các em nhỏ xuống xe xếp hàng tập hợp.
Mạn Nhi lấy giấy xác nhận ra, Tiểu Vũ Minh ở bên cạnh lật cặp sách ra tìm nhưng lại tìm không thấy.
Cậu bé ngạc nhiên. Không có giấy xác nhận thì không thể tham gia hoạt động dã ngoại lần này, nếu vậy sẽ phải quay về nhà.
Cậu nhớ rõ mình đã cất giấy xác nhận vào cặp rồi mà?
Mạn Nhi nộp xong, cô giáo liền nói: “Mạn Nhi, em xuống xe xếp hàng trước đi”
Nói xong, cô giáo nhìn về phía Vũ Minh, thấy cậu bé đã lật cả đáy cặp sách lên cũng không tìm thấy giấy xác nhận thì hơi ngạc nhiên: “Vũ Minh, giấy xác nhận của em đâu rồi?”
“.” Tiểu Vũ Minh không nói gì, chỉ yên lặng suy nghĩ, cố gắng nhớ lại rốt cuộc trong khoảng thời gian này đã bỏ sót cái gì.
Cậu bé thấy Mạn Nhi đã xuống xe thì cũng không để ý đến việc tìm giấy xác nhận nữa, đeo cặp lên rồi cùng cô bé đi xuống.
Cô giáo ngẩn người một chút rồi vội vàng đuổi theo.
Ở trước cổng, Mạn Nhi đứng vào hàng, Vũ Minh cũng theo sát phía sau cô bé.
€ô giáo vội tới hỏi cậu bé: “Cậu chủ nhỏ Vũ Minh, giấy xác nhận của em còn chưa giao cho cô đâu?”
Thứ này rất quan trọng.
Đặc biệt là đối với trường học quý tộc như nhà trẻ Sao Mai. Gia đình những đứa trẻ theo học ở đây không giàu sang thì cũng phú quý. Nhất là với người có thân phận như Bạc Vũ Minh lại càng không thể lơ là được.
Bởi vì hoạt động dã ngoại lần này có thể tham gia cũng có thể không, nhà trẻ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, nhất định phải lấy giấy xác nhận làm tiêu chuẩn.
Bọn họ cần một bản hợp đồng xác nhận để chắc chắn rằng nhà họ Bạc biết Bạc Vũ Minh tới tham gia hoạt động này.
Bạc Vũ Minh nói: “Ở nhà”
“Vậy..” Đây quả là vấn đề nan giải rồi. Nếu như bây giờ quay về nhà lấy hình như cũng không kịp quay lại.
Cô giáo áy náy: “Nếu không có giấy xác nhận thì chỉ có thể đưa em trở về nhà rồi”
“Không được!” Bạc Vũ Minh nắm tay Mạn Nhi tỏ rõ thái độ của mình.
Mạn Nhi mờ mịt nhìn cô giáo, cô bé cũng nằm lấy tay của Vũ Minh biểu thị không muốn tách khỏi cậu bé.
Trong lúc các thầy cô đang bó tay không biết phải làm sao, đột nhiên gần đó có âm thanh truyền đến.
“Cô giáo!”
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng động liền thấy Vân Ngọc Hân đeo kính râm, đội một chiếc mũ che nắng bước đến.
Cô ta đi đến trước mặt cô giáo, từ trong túi lấy ra một tờ giấy đưa qua.
“Vũ Minh không cẩn thận đánh rơi giấy xác nhận ở nhà, tôi vừa nhìn thấy liền vội vàng đem đến đây.
Dứt lời, cô ta bất đắc dĩ nhìn về phía Vũ Minh, nói với cậu bé: “Lúc ấy con đi vội quá, giấy xác nhận cũng không cầm theo”
Tiểu Vũ Minh nghỉ ngờ nhíu mày lại nhưng cũng không nói gì.
Cậu bé nhớ rằng mình đã đem theo rồi.
“Cô là mẹ của Vũ Minh à?” Cô giáo nhìn cô ta đứng gần chiếc.
Mercedes-Benz thì tươi cười: “Nếu cô đã lái xe đến đây rồi thì có thể tự mình đưa Vũ Minh đi chơi đó”
cũng muốn lắm nhưng đứa trẻ này lại không chịu”
‘Vân Ngọc Hân ngồi xổm phía trước Bạc Vũ Minh, dịu dàng nói: “Vũ Minh, con đi chơi với mẹ nhé? Nghe nói xe du lịch không đi vào được khu vực mãnh thú, mẹ nghe nói con rất muốn đến đó chơi đúng không? Nếu chúng ta tự lái xe thì có thể đi vào khu vực này đấy”
Bạc Vũ Minh nghe. ánh mặt liền dao động mạnh mẽ.
Cậu bé quả thật rất muốn tới khu vực mãnh thú.