Chương 133
Vân Giai Kỳ vừa quay người lại, nhưng ánh mắt lại rơi vào usb ở trên bàn.
Cô đi qua đấy và cầm lên, thoạt nhìn, usb này không phải của cô.
Lẽ nào là của Bạc Tuấn Phong sao?
Vân Giai Kỳ lấy chiếc máy tính từ trong vali ra và đọc chiếc usb, trong đó chỉ có một thư mục tên là “Vũ Minh”.
€ô do dự một hồi, rồi điều khiển con chuột nhẹ nhàng nhấp vào thư mục này, thư mục mở ra nhưng bên trong lại chứa đầy các tập.
tin con.
Vân Giai Kỳ hoàn toàn sững sờ khi nhìn thấy tên của những tập.
tin con được sắp xếp gọn gàng.
“Vũ Minh đầy tháng”; “Vũ Minh thôi nôi”; “Vũ Minh một tuổi”…
Trong mỗi tập tin con đều là hình ảnh và video ghi lại mỗi một khoảnh khắc kể từ lúc Vũ Minh ra đời.
Đầu ngón tay của Vân Giai Kỳ khế run lên.
Cô nhẹ nhàng mở video “Vũ Minh đầy tháng”.
Trong video, cậu bé vừa mới đầy tháng mặc bộ quần áo trắng như tuyết, chân đi đôi tất trắng, không khóc cũng không làm ồn.
Cậu bé lười biếng cụp nửa con mắt lại, uể oải nhìn cái thế giới này, thỉnh thoảng lại ngáp một cái, rồi nhắm mắt lại, ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.
Trái tim của Vân Giai Kỳ đập thình thịch.
Cô đã luôn hối hận vì bỏ lỡ quá trình trưởng thành của Vũ Minh.
Năm năm, sẽ có bao nhiêu cơ hội có thể bù đắp vào khoảng trống năm năm.
Trong tưởng tượng của cô, Vũ Minh lúc còn nhỏ chắc chắn sẽ rất hay khóc, giống như Mạn Nhi vậy.
Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại.
Khi Vũ Minh thôi nôi, trong video hình như đang ở phòng tiệc.
Cô bảo mẫu bế Vũ Minh đến giữa các vị khách, nhẹ nhàng đặt cậu bé xuống đất.
Tiểu Vũ Minh mới thôi nôi đã bước đi vững vàng.
Rất nhiều khách khứa đều tấm tắc khen ngợi.
Dẫu sao vì có rất nhiều đứa trẻ một tuổi vẫn chưa biết đi mà, cho dù đã biết rồi cũng không đi vững vàng như Tiểu Vũ Minh.
“Tuyệt vời quái”
“Cậu chủ nhỏ Vũ Minh trông rất là đẹp mài”
“Cậu bé đi rất vững đấy, sẽ không ngã đúng chứ?”
Cô bảo mẫu vui vẻ nói với các vị khách khứa rằng: “Cậu chủ nhỏ Vũ Minh lúc hơn mười tháng đã biết đi rồi đấy!”
Mới vừa dứt lời, Tiểu Vũ Minh bỗng dưng dưới chân lảo đảo, và vững vàng ngồi phịch xuống đất.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc ồ lên.
Cô bảo mẫu hoảng hốt lo sợ, vội đỡ lấy, nhưng Tiểu Vũ Minh đã vểnh mông lên và tự mình đứng dậy, còn biết ưa sạch sẽ phủi đi bụi ở trên mông. Cậu bé ngậm lấy núm vú giả, quan sát lấy từng khuôn mặt xa lạ ở trước mắt với vẻ mặt bình tĩnh, không chút sợ người lạ.
Vân Giai Kỳ xem video, bất giác đã mê mẩn.
Đến khi trong video có một giọng nói phát ra từ trong đám đông.
“Cậu chủ Tuấn Phong đến rồi “Xin chào cậu chủ!”
Máy quay chuyển hướng sang Bạc Tuấn Phong.
Anh từ cầu thang bước xuống nhưng không phải đi về hướng Vũ Minh.
Trong một năm thời gian Vân Giai Kỳ rời khỏi, Bạc Tuấn Phong cũng không mấy gần gũi với Tiểu Vũ Minh.
Anh lo lắng khi nhìn thấy cậu bé thì anh sẽ nhớ đến Vân Giai Kỳ, vì vậy rất ít bế cậu bé.
Trong đám đông, Tiểu Vũ Minh thoạt nhìn thì đã thấy Bạc Tuấn Phong rồi, cậu bé nghiêng đầu và đột nhiên chạy về phía anh.
“Cậu bé đi đâu vậy?”