Người làm thấy cô khóc ngày càng lớn, càng thêm phần lúng túng, nhìn nhau, lập tức bao quanh cô.

“Cô Vân, cô làm sao vậy?”

Chẳng qua chỉ là ăn một miếng socola, sao lại khóc đến như vậy.

Giống như bị cả thế giới bỏ đi vậy.

Vân Giai Kỳ từ trước đến nay không thích rơi lệ trước mặt người khác.

Nhưng hôm nay, tuyến nước mắt của cô đã đầu hàng rồi Vân Giai Kỳ đột nhiên đẩy chiếc gối ra, cầm hộp kẹo lên, bóc một viên socola, dứt khoát cho vào miệng.

Viên socola trong miệng còn chưa tan hết, Vân Giai Kỳ lại tiếp tục bóc một viên nữa, ngấu nghiến bỏ vào miệng.

Mấy người làm ngẩn người đứng nhìn.

Không phải cô Vân nói rằng socola rất đẳng sao?

Tại sao cô ấy vẫn ăn như vậy?

Ăn một mạch hết socola xong, cô dứt khoát lau nước mắt, tiện tay ném thẳng hộp kẹo vào thùng rác.

Cô nói: “Tôi lên tầng nghỉ ngơi đây”

Người làm bước lên mấy bước hỏi: “Cậu ba Bạc sắp về rồi, hai người không ăn tối cùng nhau ạ?”

“Không” Vân Giai Kỳ nói: “Tôi đang mệt, muốn nghỉ ngơi chút”

“Vâng…”

Sau khi nhìn theo bóng lưng Vân Giai Kỳ lên tầng, mấy người làm đứng túm tụm lại, nhìn nhau, tất cả đều thấy biểu hiện của Vân Giai Kỳ rất kì lạ Khi Bạc Tiêu Dương về nhà, người làm đã chuẩn bị xong bữa tối, nhưng cậu ta lại không thấy Vân Giai Kỳ ân Giai Kỳ đâu rồi?”

“Cậu ba, cô Vân lên tầng nghỉ ngơi rồi, cô nói cô đang mệt Bạc Tiêu Dương đột nhiên nhìn thấy hộp kẹo cưới trong thùng rác.

Cậu ta nhíu mày: “Đây là cái gì?”

“Đây là kẹo cưới cô Mộ gửi tới ạ”

“Cậu chủ đi chưa được bao lâu thì cô Mộ đã ghé qua thăm, cô ấy và Bạc gia đã chuyển đến đây, nghe nói là đã đi đăng ký kết hôn rồi! Họ đã đặc biệt đến đây để gửi kẹo cưới”

Bạc Tiêu Dương nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức hoảng hốt, đột nhiên cậu ta hiểu ra, tại sao Vân Giai Kỳ lại lên tầng, không chịu ăn tối.

Bạc Tiêu Dương lên tầng, lại nghe thấy giọng của Vân Giai Kỳ truyền tới từ cầu thang.

“Tiêu Dương”

Người đàn ông ngước mắt lên liền nhìn thấy Vân Giai Kỳ đang mặc đồ ngủ đứng ở góc cầu thang, nhìn cậu ta.

Đôi mắt của cô, vừa đỏ vừa sưng, rõ ràng vừa khóc rất nhiều, nhưng cô vẫn cố tỏ ra tự nhiên.

Vân Giai kỳ nói: “Ngày mai, cậu có thể đưa tôi đi tảo mộ được không?”

“Hở? Tảo mộ?”

Bạc Tiêu Dương có chút nghỉ ngờ: “Đi đâu tảo mộ? Ngày mai, là ngày tảo mộ sao?”

“Có một người tôi muốn gặp, đã nhiều năm như vậy rồi tôi vẫn chưa ghé qua”

Bạc Tiêu Dương cười: “Được thôi”

Vân Giai Kỳ gật đầu.

Lông mi cô hơi cụp xuống, rồi đột nhiên cô hỏ chụp ảnh cưới vậy?”

Bạc Tiêu Dương lại bối rối một lúc.

“Chúng ta… Bao giờ đi Sao đột nhiên cô lại nhắc đến chuyện ảnh cưới?

Trước đây không phải cô luôn tìm mọi cách để tránh anh sao?

Hôm nay cô thậm chí còn chủ động nhắc đến chuyện chụp ảnh cưới?

Bạc Tiêu Dương nói: “Tôi lúc nào cũng được.”

“Được”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play