“Cô Vân sao?”

Một người giúp việc bên cạnh thấy sắc mặt cô không ổn, cũng biểu hiện ra nơm nớp lo sợ: “Cô không sao chứ a?”

Vân Giai Kỳ vẫn không nói gì như cũ.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn người hầu: “Cô ta đâu rồi? Đi rồi sao”

“Đi được mười lắm phút rồi ạ”

Tâm mắt Vân Giai Kỳ rơi vào hộp kẹo cưới, bỗng nhiên đưa tay ra, nhĩn thấy trên hộp có khắc tám chữ “Kết hỉ lương duyên, trăm năm hòa hợp”, đầu ngón tay cô như bị những chữ này đốt cháy, co rút lại, rất lâu sau mới có động tác tiếp theo.

Vân Giai Kỳ cầm bánh kẹo cưới lên, bóc ra từng chút một.

Kẹo cưới được bao phủ bằng lớp socola phủ pha lê Swarovski.

Cô tiện tay cầm lên một cái, lông mi đột ngột run lên, một giọt nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

“Cô Vân à?”

Người giúp việc trong lòng kinh ngạc một chút.

Trợn mắt nhìn Vân Giai Kỳ khóc, họ đứng sang một bên, tay chân càng thêm luống cuống rồi.

Vân Giai Kỳ mặt chết lặng lau đi nước mắt, quay người lại nhìn bọn họ: “Kẹo cưới này, các cô ăn không?”

Cô nói rồi đưa cái hộp quà.

Người giúp việc vội vàng xua tay.

Cô Vân à, cô ăn đi! Socola này nghe nói rất đắt. Một hộp có giá mấy chục nghìn đô la lận đấy!”

“Ö? Đắt đến thế sao?” Vân Giai Kỳ mỉm cười: “Tôi chưa từng ăn socola nào mắc đến như vậy”

Cô nói rồi đứng dậy: “Nhiều socola đến vậy, tôi cũng ăn không, tôi cũng không thích ăn socola, các cô ăn không?”

Người giúp việc đưa mắt nhìn nhau.

Vân Giai Kỳ khuôn mặt rõ ràng tươi cười, nhưng trong mắt mọi người, cô lại như sắp khóc.

“Ăn đi mà!”

Vân Giai Kỳ lấy ra một cái đưa đến: “Ai sẽ nếm thử trước đây? Các cô.

cũng thử cho tôi xem, cái socola này trị giá mấy chục nghìn đô một hộp này có gì khác biệt so với socola thông thường?”

“Cô Vân à..”“Có ăn không đây?”

Vân Giai Kỳ chủ động bóc gói kẹo bọc socola, đưa đến miệng của một người giúp việc: “Ăn thử đi!”

Người giúp việc căng thẳng nhận lấy, cẩn thận cắn một miếng, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ái chà! Socola này khá ngọt!”

“Ngọt lắm sao?”

“Bên trong còn có hạt phi”

“Không đảng sao?” Vân Giai Kỳ kinh ngạc nói: “Trước đây tôi ăn socola đều có vị đẳng”

“Socola này cũng có vị đẳng, nhưng mà cũng có vị ngọt nữa”

Người giúp việc nói “Tôi không thích ăn socola” Vân Giai Kỳ nói: “Các cô cứ ăn đi!”

Cô Vân à, cô cũng nếm thử đi!

Vừa nói, cô vừa bày socola lên bàn và nói với họ: “Các người phải ăn hết. Dù sao thì đây cũng là kẹo cưới của Bạc gia các cô cùng với bà phu nhân tương lai, không ăn vứt đi thì tiếc thật ha? Nên đừng lãng phí”

“Cô Vân, cô không ăn sao?”

Nói rồi, người giúp việc đã bóc một viên socola, cầm nó bằng một chiếc khăn tay, đưa cho cô: “Cô cũng nếm thử xem! Còn có ngọt nữa!”

Vân Giai Kỳ mỉm cười, nhận lấy viên socola từ tay cô ấy, nhẹ nhàng đưa vào miệng cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play