Chương 1299

Có lẽ tỉnh dậy sau mơ giấc mơ đó, Bạc Tuấn Phong sẽ lại xuất hiện trước mặt cô, nhẹ nhàng chạm vào đầu mũi với cô, nói với cô răng đồ ngốc, về nhà cùng anh được không.

Nhưng hết lần này đến lần khác tỉnh dậy, đêm ngày cứ thế thay đổi, cô cứ thế tỉnh mộng, hiện thực mỗi lúc một phũ phàng hơn.

Vân Giai Kỳ nói: “Không có nếu như”

“Vân Giai Kỳ, đây không phải là nếu như, đây là sự thật sẽ xảy ra một ngày nào đó trong tương lai”

Bạc Tiêu Dương nói: “Bây giờ đó là một cuộc kết hôn thử, là sống cùng nhau, trong chuyện này sẽ xảy ra những yếu tố không biết được. Có khả năng Mộ Ngọc My đã mang thai khi chưa kết hôn, trước thời gian cử hành hôn lễ..”

Vân Giai Kỳ đột nhiên bực mình: “Cậu đừng nói nữa”

“Cũng có khả năng là “Cậu đừng nói nữa!” Vân Giai Kỳ nắm lấy cánh tay của Bạc Tiêu Dương: “Không phải tôi đã bảo cậu không cần phải nói nữa rồi sao!”

‘Vẻ mặt của Bạc Tiêu Dương thay đổi: “Thế nào, cô từ trước đến giờ chưa nghĩ qua vấn đề này sao? Hay là cô cảm thấy, khả năng xảy ra rất xa? Cô không chuẩn bị tâm lý sao?”

Nhìn thấy dáng vẻ kích động của cô, Bạc Tiêu Dương lại thất vọng một chút: “Vậy nên, cô lạnh lùng với anh ta như bây giờ, chỉ là vì giận dỗï thôi”

Bạc Tiêu Dương vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nếu một ngày, anh ta và Mộ Ngọc My kết hôn..”

Vân Giai Kỳ hai mắt đột nhiên đỏ lên.

Có một số điều, không thể đoán trước được, càng không thể tưởng tượng đến.

Cô đột nhiên không thể tưởng tượng được, nếu một ngày nào đó Bạc Tuấn Phong kết hôn thật với Mộ Ngọc My, cô sẽ phải làm sao đây.

Không phải vì Vũ Minh.

Không phải vì Cung Bắc cũng không phải vì Mạn Nhi.

Mà là bởi vì.

Cô cũng cần anh.

Anh thực sự sẽ có một ngày, mặc kệ vứt bỏ cô vậy sao.

Vân Giai Kỳ ngẩng đầu với đôi mắt đỏ hoe, nhìn Bạc Tiêu Dương, một giọt nước mắt long lanh đột nhiên từ trong hốc mắt lăn xuống.

“Tiêu Dương, cậu nói cho tôi biết, anh ấy đang nói dối tôi phải không?

Các người là đang đùa giốn với tôi sao?” tải áp truyện hola để đọc tiếp nhé!

“Giai Kỳ à, cô bình tĩnh chút đi..”

“Đùa vậy không vui đâu. Tôi đùa chơi đủ rồi, không muốn chơi nữa, các người chơi đủ chưa hả?”

“Chúng tôi không phải đang diễn”

“Tuấn Phong thật sự không thể quên được tôi. Không phải bác sĩ đã nói chức năng trí nhớ của anh ấy chỉ tạm thời bị suy giảm, không phải đợi một thời gian không lâu sẽ hồi phục sao?”

Bạc Tiêu Dương nhíu nhíu mày, Vân Giai Kỳ siết chặt tay anh: “Vậy anh ấy còn chưa khôi phục nữa sao? Anh ấy đã nhớ ra anh chưa? Hoặc là, anh ấy khôi phục những ký ức khác cũng được”

Vẻ mặt Bạc Tiêu Dương khó hiếu nhìn cô.

Yết hầu của cậu ta bỗng trượt nhẹ, nói với cô ấy: “Không có. Tôi hy vọng rằng anh ấy sẽ khôi phục lại trí nhớ của mình, lại không hy vọng, anh ấy khôi phục lại ký ức nhưng sự thật là… phán đoán của bác sĩ dường như đã sai hướng. Anh ấy có lẽ cả đời này cũng không thể nhớ ra cô, nhớ cô tồi.”

Mũi của Vân Giai Kỳ lại đau.

Cô đột ngột quay người sang chỗ khác, lau đi nước mắt một cách mạnh mẽ, lạnh lùng nói: “Tôi không tin”

Vân Giai Kỳ nắm lấy chìa khóa xe trên bàn, mở cửa lao ra.

Bạc Tiêu Dương đuổi theo không kịp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play