Chương 1287
Bạc Ngạn Thiên nói: “Con và Ngọc My có mối quan hệ ốn định, trước khi cưới, ông định để Ngọc My dọn đến ở và làm quen trước”
Bạc Tuấn Phong có thể hiểu rõ ý tứ của ông ta.
Đây chính là sống thử.
“Sống thử?”
“Phải”
Bạc Ngạn Thiên nói: “Suy cho cùng, sau này hai đứa kết hôn, cũng phải trở lại nhà nội, đến lúc đó, sẽ không còn nhiều thế giới dành cho hai người. Bây giờ, hai đứa chưa kết hôn, nên trải qua thế giới của hai đứa, khi con chính thức kết hôn và tiếp quản Thiên Ngạo, con sẽ bận rộn đến mức không có thời gian rảnh để dành cho Ngọc My đâu”
Mộ Ngọc My đứng bên cạnh Bạc Ngạn Thiên, ngượng ngùng nhìn anh.
Bạc Tuấn Phong nói: “Hiện tại chuyển tới, có phải có chút không thỏa đáng?”
“Không thỏa đáng chỗ nào?”
“Cô ấy còn chưa được cưới vào cửa.”
Bạc Tuấn Phong nói: “Chuyển đến sớm như thế còn ra thế thống gỉ?”
Câu nói ‘không ra thế thống’ khiến sắc mặt Mộ Ngọc My đột nhiên xanh mét một hồi.
“ao lại không ra thể thống gì? Chuyện này ồn đã quyết rồi!”
Bạc Tuấn Phong nói: “Vậy chuyện này ông cứ quyết định là được, con không có ý kiến”
Nói xong, anh liền bước lên lầu.
Bạc Ngạn Thiên sững sờ, đuổi theo vài bước: “Cháu sẽ không cùng Ngọc My đi xem nhà mới sao?”
“Không đi”
Bạc Tuấn Phong nói: “Con rất mệt”
Nói xong liền đi lên lầu.
Bạc Ngạn Thiên cau mày, có chút không vừa lòng: “Nó nhìn làm gì có mệt như vậy! Ông thấy chính là không đặt tâm tư vào việc này”
Mộ Ngọc My giả vờ hào phóng nói: “Ông nội, hay ông đi cùng con được không ạ?”
“Được”
Bạc Ngạn Thiên cùng Mộ Ngọc Mỹ đi ra ngoài.
Bạc Tuấn Phong vừa lên lầu, đi qua phòng của Mạn Nhị, nhìn qua khe.
hở thấy trong phòng trống không Anh dừng lại và đưa mắt nhìn lần nữa, chỉ thấy Mạn Nhi đang nấp sau cánh cửa, quan sát cảnh tượng bên ngoài qua khe cửa đang hé mở, Khi nhìn thấy anh Mạn Nhi bị làm cho giật mình, nó lùi lại nửa bước, lùi vào trong phòng, chuẩn bị đóng cửa lại Bạc Tuấn Phong nhanh mắt, dùng tay đẩy cửa ra.
Cửa không khóa.
Anh mở cửa bước vào, thấy Mạn Nhi đã trèo lên giường trốn trong chăn bông, chăn bông che kín người Bạc Mạn Nhi Bạc Ngạn Thiên nói với anh đây là con gái anh.
Cũng là con gái của Vân Giai Kỳ.
Không biết vì lý do gì.
Mặc dù Bạc Tuấn Phong không còn nhớ gì về cô con gái này, nhưng sự gần gũi của anh với cô bé mỗi ngày một mạnh mẽ hơn.
Anh bước đến bên giường ngồi xuống bên cạnh giường, Mạn Nhi ấn nấp trong chăn bông để ý thấy Bạc Tuấn Phong ngồi xuống bên giường khiến chăn bông càng chặt hơn.
“Mạn Nhi” Bạc Tuấn Phong khẽ mở đôi môi mỏng và gọi tên cô.
Mạn Nhi cầm chăn bông lên một chút, nhìn thấy ánh mắt của Bạc Tuấn Phong rơi vào trên mặt cô, đáy mắt hiện lên vẻ dịu dàng khiến người ta không nhịn được mà tham luyến.
Một tia ấm áp xẹt qua, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
Mạn Nhi sợ hãi che chăn lại.