Chương 126
Cô vừa nói hết câu, cái bụng không khách khí kêu lên ọt ọt mấy tiếng.
Mặt của Vân Giai Kỳ đỏ lên.
Cái dạ dày này của cô cũng quá không biết xấu hổ, sao lại có thể phá đám trước mặt người khác thế chứ?
Người đàn ông nhìn cô bằng một ánh mắt đầy chế nhạo: “Thực.
sự không đói sao?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Anh đã đặt cơm trưa rồi, sẽ có người mang đến ngay thôi”
Vừa dứt lời, chuông cửa liền vang lên.
Bạc Tuấn Phong ngồi dậy bước xuống giường, khoác lên chiếc áo choàng tắm, thắt dây xong liền đi ra ngoài phòng ngủ, tiến về phía cửa.
Căn phòng này rất rộng.
Có nhà ăn, phòng khách, hai phòng ngủ, còn có một ban công với cửa sổ sát đất từ trần đến sàn nhà cực kỳ sang trọng. Bạc Tuấn Phong vừa mới ra khỏi phòng, Vân Giai Kỳ liền chống người bước.
xuống giường, ánh mắt của cô nhìn một vòng trên mặt đất, chỉ có một chiếc khăn tắm sạch sẽ được treo trên giá áo.
Cô bước qua đó lấy chiếc khăn tắm, miễn cưỡng che được một nửa cơ thể.
Cô đi đến phòng tắm muốn đi tìm quần áo, phát hiện quần áo cũng không thấy đâu.
Ngoài cửa, nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn tiến vào, đặt những món ăn thịnh soạn lên trên bàn ăn.
Cô ở trong phòng tìm kiếm nửa ngày, thật sự không tìm thấy quần áo, sắp nổi trận lôi đình.
Chết tiệt!
Quần áo của cô đều đi đâu hết rồi?
“Quý khách, chúc ngài và quý cô phu nhân dùng cơm vui vẻ!”
Trong phòng ăn, nhân viên phục vụ cúi đầu thật thấp sau đó đẩy xe đẩy đồ ăn rời đi.
Bạc Tuấn Phong vừa mới tiến vào phòng, Vân Giai Kỳ đổ ập xuống hỏi: “Quần áo của tôi đâu?”
“Mang đi giặt rồi”
Lúc sáng, Bạc Tuấn Phong đã tỉnh dậy một lần. Anh đem quần áo đi giặt, nhân viên phục vụ sinh nói räng buổi tối sau khi giặt sạch sẽ mang lên.
“Mang đi rồi?
Vân Giai Kỳ đỡ trán đau đầu.
Hành lý của cô còn chưa mang đến đây, quần áo sạch đều ở trong đó.
Cô bước đến trước tủ đầu giường, cầm điện thoại lên gọi cho quầy lễ tân.
“Alo?”
€ô nói bằng giọng Mỹ lưu loát: “Phòng V099, phiền cô đem chiếc vali tôi gửi ở quầy lễ tân qua đây, cảm ơn”
“Vâng, nhưng sẽ muộn một chút vì hiện giờ các nhân viên xếp.
hành lý trước quầy lễ tân đều đi ăn trưa rồi ạ”
“Được…”
Vân Giai Kỳ vừa cúp điện thoại, dưới chân bỗng thấy nhẹ bằng.
Cô vội vàng hô lên một tiếng, trong nháy mắt liền bị người đàn ông ôm chặt trong lòng.
Cô thật ra cũng không thấp, thế mà mà người đàn ông này thật sự rất cao.
Cao một mét chín mươi hai, cô nằm trong lòng anh chẳng khác nào như một con búp bê vải.
“Anh làm gì vậy?”
Người đàn ông nhìn cô nghiêm túc nói, “Ăn cơm”
“Vậy anh… Vậy anh ôm tôi làm gì?”
“Ôm em đi ăn cơm”
Vân Giai Kỳ nói thầm: “Tôi không có chân sao? Không thể tự mình đi được à?”
“Hả?”
Bạc Tuấn Phong nửa ôm lấy cô, thật sự đặt cô xuống đất, thế nhưng mũi chân vừa mới chạm đất.
“a” lê ộ g, còn chưa đứng vững đã bị người đàn ông coi như một con búp bê vải mà ôm vào lòng.
Người đàn ông nói: “Xem ra là không thể đi được rồi”
Vân Giai Kỳ: “..”
Cái người này còn không biết xấu hổ mà nói như thế?
Bạc Tuấn Phong ôm cô tới nhà ăn, ngồi xuống, đặt cô ngồi ở trên đùi mình.
‘Vân Giai Kỳ muốn đứng dậy đến ngồi chiếc ghế khác, bàn tay ôm lấy eo cô lại kéo cô vào lòng.
Cô quay mặt sang, hung hăng trừng mắt nhìn anh. Trên gương mặt trắng nõn, hai má hơi phồng lên, đôi mắt rõ rành rạnh đang hung dữ nhìn anh.
Nhưng hình ảnh này rơi vào mắt anh lại giống như đang làm nũng với anh.
“Anh đút cho em ăn”