Chương 1247
Vân Giai Kỳ lại sửng sốt, đột ngột quay người lại, chỉ thấy một bóng người cao lớn đi vào, cửa phòng đóng lại, trong phòng tạo kiểu cũng không còn một tia sáng.
Cô nhấn công tắc, nhưng đèn vẫn không bật.
Đứt cầu dao rồi sao?
Trong bóng tối, cô hoàn toàn không có cảm giác an toàn, chỉ có thế nhìn chãm chảm bóng đen nghỉ ngờ bước vào, nói: “Ai vậy?.
Ngay sau đó, một lưồng khí mạnh mẽ hung hãn lao về phía cô.
Trong bóng tối, Vân Giai Kỳ có chút không định hướng được, dựa lưng vào bàn trang điểm, mò mẫm tìm đồ trên bàn, cho đến khi cầm cây tỉa lông mày, cô mới nói: “Ai đớ? Lên tiếng đi!.
Mùi hương hoocmon đặc biệt của một người đàn ông ngay lập tức bao trùm lấy cô.
Cùng lúc đó, một bàn tay nhanh chóng nảm lấy cánh tay cô và kéo cô vào lòng.
Gần như dựa vào bản năng, Vân Giai Kỳ mạnh mế giơ tay lên, con dao tỉa lông mày trong tay đâm về phía người đàn ông!
Cô cảm thấy con dao tỉa lông mày đã cắt đi thứ gì đó, nhưng cô không thế nhìn rõ.
Không cho cô bất cứ cơ hội nào để giấy giụa, hai tay của cô đã dễ dàng bị người đàn ông bắt chéo ngay sau lưng, cô không thế cử động được nữa.
Vân Giai Kỳ tất vất vả mới thoát ra được, loạng choạng cả người, hai người liền chạy vào phòng tạo kiểu.
Cho đến khi tấm lưng lộ ra bên ngoài chiếc váy chạm vào gương, Vân Giai Kỳ mới ngẩng đầu lên, không có cơ hội dò hỏi nữa, một giây sau, người đàn ông cúi đầu thu toàn bộ hơi thở từ môi cô.
“Đừng…”
Cho đến khi làn môi lạnh lẽo đặt lên môi cô, cô lúc này mới hốt hoảng nhận ra người đàn ông trước mắt “Bạc Tuấn Phong!.
Trong bóng tối, Bạc Tuấn Phong giọng nói vừa khàn vừa trầm: “Em gọi anh là gì chứ?
“Bạc Tuấn Phong….”
Bạc Tuấn Phong siết chặt hai bàn tay cô, đan vào từng khe hở, năm ngón tay cô buông lỏng, cây tỉa lông mày cũng rớt xuống.
Người đàn ông áp vào tai cô, nói thiều thào: “Gọi lại lần nữa.
Vân Giai Kỳ thẹn quá hóa giận: “Anh định làm cái quái gï?
Đầu ngón tay lạnh lẽo của Bạc Tuấn Phong nặng nề chạm vào môi cô: “Cậu ta đã chạm vào đây chưa?.
Vân Giai Kỳ trợn to mắt.
“Gì chứ….”
“Bạc Tiêu Dương” Bạc Tuấn Phong nói cái tên với một thái độ thù địch không thế giải thích được.
Vân Giai Kỳ vừa nghe xong liền chế nhạo nói: “Chạm vào rồi!.
Ngay sau khi cô ấy nói xong, Bạc Tuấn Phong đã hôn cô một lần nữa.
Nụ hôn lần này khác với lần trước, mang theo một loại phát tiết, cản xế.
Cô bị cắn đến đau, phát ra một thứ tiếng buồn bực, nhưng cô không biết rằng giọng nói này lọt vào tai của người đàn ông, thậm chí nó còn ‘thúc giục một loại tình cảm nào đó.
“Cậu ta còn đụng vào chỗ nào nữa?.
Câu này giống một câu hỏi hơn.
Vân Giai Kỳ cảm thấy không thể giải thích được: “Bạc Tuấn Phong, anh phát điên gì vậy? Anh không có người phụ nữ của anh sao? Anh chính là bị phát điên rồi, cũng đừng nên ở đây với tôi..
“Nói đi” Bạc Tuấn Phong bóp chặt khuôn mặt của cô: “Cậu ta, cậu ta đụng ở đâu.
Vân Giai Kỳ căn môi, không nói gì.