Chương 1221
Các cảnh sát đều choáng váng!
Họ không ngờ rằng người đàn ông trước mặt họ hóa ra lại là ông chủ của trụ sởi Đội trưởng bước đến trước mặt anh ta, đầu tiên chào và sau đó liền nói: “Vòng đu quay không phải là một sự cố đột ngột, mà là có người đã có chủ ý. Ai đó đã lẻn vào phòng điều khiến và tấn công người điều khiến.
Khi vòng đu quay đang chạy, tất cả các phương tiện an toàn trên cao đã bị dỡ bỏ.
Kỳ Thiên Nam nói: “Xảy ra khi nào? Người ở phòng điều khiển có bị thương không?.
“Chúng tôi đã kịp thời giải cứu, thế nhưng đã bị thương rất nặng…
Kỳ Thiên Nam nhẹ gật đầu: “Tôi biết, chuyện này tôi sẽ giải quyết, các anh hợp tác với tôi là được rồi.
“Rõ.”
Kỳ Thiên Nam vừa nói vừa định rời đi, khi đi ngang qua Bạc Tuấn Phong, vai anh ta đập mạnh vào vai anh.
Bạc Tuấn Phong không hề nhúc nhích mà chỉ quay người lại, ánh mắt thâm thúy rơi vào trên lưng Kỳ Thiên Nam, tinh ý nhận ra người đàn ông này có vẻ không giống người bình thường thường.
Mộ Ngọc My đi tới, liếc nhìn Kỳ Thiên Nam, rồi nhìn Bạc Tuấn Phong, giả vờ rộng lượng: “Vân Giai Kỳ đã được đưa đến bệnh viện. Nếu anh lo lắng, em có thế đi cùng anh đến bệnh viện thăm cô ấy.
Nói xong, cô ta nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
Bạc Tuấn Phong hơi cụp mất xuống, đột nhiên cảm thấy khó chịu không thể nào giải thích được, nhất thời đau đầu.
Tại bệnh viện Nhận được cuộc gọi, Bạc Tiêu Dương vội vàng đến bệnh viện.
Tới cửa phòng bệnh, Mộ Ngọc My vốn dĩ đang ngồi trên băng ghế, nhưng khi thấy cậu đến, cô lập tức đứng dậy: “Tiêu Dương, cậu đến rồi.
Bạc Tiêu Dương thậm chí chào hỏi cho có lệ cũng không có, liền trực tiếp bước tới phòng bệnh.
Mộ Ngọc My ngay lập tức ngăn cậu ta lại.
Bạc Tiêu Dương dừng lại, nghỉ ngờ liếc cô m Cái gi.
“Có một số chuyện, tôi hy vọng cậu có thế rõ rằng” Mộ Ngọc My đi đến bên cậu ta, gắn từng chữ: “Vân Giai Kỳ là vị hôn thê của cậu. Cậu là hôn phu của cô ta, nhiệm vụ của cậu không phải là bảo vệ và chăm sóc cô ta sao?.
Bạc Tiêu Dương nhướng mày nhìn thẳng về phía trước: “Thì sao?.
“Cậu không biết rằng, tối qua cô ta đã đến quán bar một mình, sau đó.
cùng với những người đàn ông khác say khướt, đến khuya mới trở về!” Mộ Ngọc My nói với giọng điệu đầy ẩn ý và đầy tính xác thực: “Vẫn chưa chính thức đính hôn, thế nhưng vị hôn thê của cậu lại muốn cho cậu mọc sừng, cậu có thể chịu đựng được sao?.
Vẻ mặt của Bạc Tiêu Dương trầm xuống: “Cô Mộ vẫn nên quản tốt chuyện của mình đi, rồi quan tâm đến chuyện người khác cũng không muộn.
“Tôi cũng muốn quản tốt chuyện của tôi, thế nhưng là vị hôn thê của cậu, đừng có đi dụ dỗ nam nhân của tôi nữa!.
Mộ Ngọc My vừa nói, giọng điệu của cô ta càng trở nên gian xảo: “Nhưng mà, Vân Giai Kỳ này, cô ta có thế chịu ngồi yên sao? Cô ta thật không hề đơn giản! Tối qua còn say sưa với những người đàn ông khác, nhưng hôm nay vẫn còn bản lĩnh như đi quấy rối Tuấn Phong như vậy, sau đó thì sao? Cô ta lại thưởng thức bữa tối dưới ánh nến với một người đàn ông khác! Vị hôn thê của cậu thật lãng mạn và ngọt ngào với cậu và với những người đàn ông khác, cậu thật sự rất độ lượng!.
Bạc Tiêu Dương nhắm mắt lại, sự kiên nhẫn đã đạt đến đỉnh điểm.
Mộ Ngọc My lại nói: “Bạc Tiêu Dương, cậu muốn kết hôn với ai cũng được nhưng cậu lại muốn kết hôn một người phụ nữ có thể…
Cô ta chưa kịp dứt lời, Bạc Tiêu Dương đã đột ngột tiến đến và siết chặt lấy tay cô ta.
“Đủ rồi.”
Ánh mắt của Bạc Tiêu Dương như có thế xuyên thấu mặt cô ta: “Mộ Ngọc My, cô đã dùng thủ đoạn gì và lấy đi thứ gì của cô ấy, cô là người rõ nhất! Cô cho răng cô có thể giữ được Bạc Tuấn Phong sao? Tôi khuyên cô, đừng có tham lam. Nếu cô thực sự thích Bạc Tuấn Phong, vậy phiên cô hãy dùng chính năng lực của mình để trói chặt trái tim của anh ấy! Nếu cô không có khả năng, tôi khuyên cô nên trả lại cho chủ sở hữu ban đầu càng sớm càng tốt.
“Trả lại cho nguyên chủ!?” Mộ Ngọc My tức giận tái mặt: “Tuấn Phong không phải là “đồ vật”, anh ấy là người thừa kế tương lai của gia tộc họ Bạc! Bạc Tiêu Dương, có phải cậu đã quên lời cảnh cáo của ông nội cậu rồi sao? Nếu cậu dám tiết lộ chuyện này, coi chừng cậu bị đuổi ra khỏi nhà Bạc!.
“Được thôi!” Bạc Tiêu Dương không chút sợ hãi trước những lời đe dọa của cô ta: “Bị đuổi ra khỏi nhà họ Bạc thì sao? Nhà họ Bạc chưa bao giờ có chỗ đứng cho tôi. Cô nghĩ tôi cam lòng ở trong nhà họ Bạc chỉ đế làm rền thôi sao? Thế nhưng Mộ Ngọc My, cô đã chọc giận tôi vậy đừng trách tôi không khách khí với cô!
“Cậu”.
“Cút ra”