Chương 1208
Ngay sau đó, Kỳ Thiên Nam đã ngẩng đầu lên cười với cô: “Được rồi, em đến xem thử đi..
Vân Giai Kỳ đi qua nhìn vào kính, nhìn xuyên qua lớp kính, thực sự có thế nhìn thấy bầu trời đầy sao tuyệt đẹp.
Thông thường, khi nhìn lên bầu trời đầy sao, cô ấy chỉ có thể nhìn thấy những ngôi sao rải rác trên bầu trời đêm.
Những ngôi sao nằm rải rác này năm rải rác trong đêm, nếu nhìn qua kính thiên văn chuyên nghiệp thì những ngôi sao này có kích thước không giống nhau.
Một số ngôi sao rất nhỏ, nhưng một số ngôi sao giống như kim cương, một số phát ra ánh sáng màu cam, và một số phát ra ánh sáng màu xanh lam.
Hóa ra ngân hà lại đẹp đến nghẹt thở như vậy.
Vân Giai Kỳ không khỏi có chút mê hoặc.
Thảo nào có rất nhiều người đam mê thiên văn học say mê chiêm tỉnh, bầu trời đầy sao như vậy, quả thực có sức hấp dẫn mê hoặc khó có thể cưỡng lại!
Cô tiếp tục cúi đầu vào kính viễn vọng, nhưng cô hoàn toàn không nhìn thấy, ở đài quan sát đối diện, một bóng người cao lớn đang đứng.
Bạc Tuấn Phong đứng trên bục quan sát, mặt không chút biểu cảm nhìn về phía cô.
Tâm mắt anh ta rơi trên người cô rồi đột nhiên chuyển sang người đàn ông đang đứng bên cạnh cô.
Đài quan sát của hai khán phòng năm đối diện nhau, ở giữa có một hồ nước nhân tạo.
Vi vậy, ngay khi Bạc Tuấn Phong bước đến đài quan sát, anh ta liếc một cái liền có thể nhìn thấy hai người đang đứng ở đài quan sát đối diện.
Hãn nhìn thoáng qua Vân Giai Kỳ.
Chỉ vì cô ấy mặc một chiếc váy trắng như tuyết, thực sự rất bắt mắt vào ban đêm.
Để quan sát rõ hơn, Vân Giai Kỳ vuốt phần tóc màu mực sang một bên cổ, như vậy để lộ ra chiếc cổ trắng sứ, thanh thoát như một con thiên nga. Làn da mềm mại, trảng như tuyết, không tì vết, thật sự là một tác phẩm nghệ thuật cao cấp tuyệt vời nhất, được đánh bóng cấn thận.
Da cô rất trắng, cực kỳ bắt mắt.
Mỹ nhân xinh đẹp như ngọc, dùng từ này để miêu tả cô đúng là rất phù hợp.
Trên người cô mặc một chiếc váy trắng kết hợp với mái tóc mềm mượt đen nhánh, tỏa ra một sự cám dỗ mà không một người đàn ông nào có thể cưỡng lại được.
Nhưng cảnh tượng xinh đẹp này lại không chỉ dành riêng cho một mình anh.
Đôi mắt Bạc Tuấn Phong hơi nheo lại, ánh mắt sâu thẳm rơi lên người Kỳ Thiên Nam.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu be, mái tóc ngắn suôn mượt gọn gàng, khắp người đều toát lên vẻ tao nhã lịch sự.
Một gương mặt điển trai với khí chất vô cùng mạnh rẽ, đôi mắt sâu và quyến rũ, thật quá nổi bật!
Nhưng đôi mắt mê hoặc lòng người đó lại đang đặt tất cả sự chú vào Vân Giai Kỳ.
Ngũ quan của Kỳ Thiên Nam với Bạc Tuấn Phong vốn là không giống nhau.
Các đường nét trên gương mặt của Bạc Tuấn Phong rất có chiều sâu, là một vẻ đẹp rất lạnh lùng.
Gương mặt của Kỳ Thiên Nam lại góc cạnh, có một sự ấm áp ôn như rất tự nhiên, nhất là khi anh ta cười thì có một loại ánh sáng rực rỡ vô cùng quyến rũ.
Anh ta cười lên nhìn rất dịu dàng.
Sự dịu dàng đó khiến Bạc Tuấn Phong cảm thấy có chút chướng mắt Vân Giai Kỳ đột nhiên nói: “Hình như tôi đã thấy sao băng!.
“Hả?” Kỳ Thiên Nam cúi đầu: “Nhìn thấy không?.
“Có, đã thấy rồi!.
“Có đẹp không?.
“Rất đẹp!.
Vân Giai Kỳ ngấng đầu lên, nhìn về phía Kỳ Thiên Nam: “Anh muốn nhìn một chút không?.