Chương 1200
*Tay chân gì…” Cả người Mộ Ngọc My sững sờ.
Vân Giai Kỳ nhìn thấy trong mắt Mộ Ngọc My hiện ra vẻ vô cùng hoang mang và ngơ ngác.
“Không phải là tay chân của cô sao… ?.
Cô đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu..
Vân Giai Kỳ nhất thời hoài nghỉ không thôi.
Nếu tối hôm qua không phải Mộ Ngọc My ra tay ở trong quán rượu, vậy người đó là ai?
Vinh Thế Vũ?
Không thể nào.
Tuy rằng người đàn ông này không phải người đoan chính, nhưng cũng không phải là kẻ tiểu nhân, theo như sự hiểu biết của cô về Vinh Thế Vũ, anh ta không thể nào sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy.
Đoàn Lương Thanh?
*Cô phải nói rõ ràng cho tôi!.
Giọng nói Mộ Ngọc My đột nhiên trở nên sắc bén: “Cô cũng không nên gán cho tôi cái tội danh đó! Tôi không giống với cô, cô không có giáo dục, nhưng tôi có!
“Hiện tại cô có thể đi rồi.
“Tại sao tôi phải đi? Tôi…
Vân Giai Kỳ không… cho cô ta cơ hội nói chuyện, một tiếng “Rầm.
vang lên, cô trực tiếp đóng cửa lại, chặn cô ta ngoài cửa Mộ Ngọc My không ngờ Vân Giai Kỳ lại dám sập cửa vào mặt mình, khiến cô vô cùng bực bội. Cô vừa đập vừa đá vào cánh cửa, không hề có.
tác phong của một thiên kim đại tiểu thư.
“Vân Giai Kỳ! Cô mở cửa cho tôi! Cô phải nói rõ ràng cho tôi. Tôi cuối cuộc cũng hiểu rồi! Cô ở trong quán rượu động tay động chân, cho nên, muốn vu oan lên đầu của tôi, đúng không?.
“Vân Giai Kỳ! Mở cửa! Nếu không, tôi sẽ mời ông cụ Bạc đến đây ngay bây giờ, tôi sẽ nói cho ông ấy, cô đã đính hôn với Bạc Tiêu Dương rồi mà còn ở bên ngoài quyến rũ người đàn ông khác, làm xấu mặt nhà họ Bạc!.
Vân Giai Kỳ hoàn toàn không để ý tới tiếng ôn ở ngoài cửa.
Nàng ngồi xổm xuống đất, nhặt từng mảnh giấy nhỏ của cuốn nhật ký trên mặt đất Mộ Ngọc My đã xé nó thành những mảnh giấy nhỏ, rất khó có thể ghép lại Vân Giai Kỳ ngây người nhìn những mảnh giấy.
Cho đến khi ngoài cửa không còn nghe thấy tiếng ồn nữa, cô mới thở ra lưỡng khí đục trong ngực, im lặng cất những mảnh giấy nhật ký nhặt được vào trong túi.
Nhà họ Bạc.
Bạc Tiêu Dương cầm danh sách của hồi môn, đi đến cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ cửa “Mời vào.
Trong phòng truyền đến giọng nói của Bạc Ngạn Thiên.
Bạc Tiêu Dương đấy cửa đi vào.
Bạc Ngạn Thiên đang luyện thư pháp trong phòng, thấy Bạc Tiêu Dương đi vào, viết xong một chữ cuối cùng, đặt bút lông ở một bên, một bên quan sát chữ mình viết, một bên hỏi: ‘Có chuyện gì?.
“Ông nội.”
Bạc Tiêu Dương đi qua, đem danh sách của hồi môn đưa tới trước mặt ông, hỏi: “Đây là danh sách sính lễ ông dự định tặng sao?.
Bạc Ngạn Thiên nhìn lướt qua, hỏi: ‘Ừ… Có vấn đề gì sao?.
Bạc Tiêu Dương bĩu môi, nói: “Ông không cảm thấy như vậy là quá thiên vị sao.
Cậu ta nhìn qua sính lễ Bạc Ngạn Thiên gửi tới nhà họ Mộ.