Chương 119 ‘

Vân Giai Kỳ ngẩng mạnh đầu và nhìn vào khẩu súng trong tay chia bài. Vào khoảnh khắc.

chia bài đóng chốt, cô có một loại cảm xúc.

mãnh liệt, vô cùng khuếch đại!

Lần này, là đạn thật!

Một khi nổ súng, anh thật sự sẽ trúng đạn.

Vân Giai Kỳ nhìn Bạc Tuấn Phong, gắn từng chữ một: “Không cần chơi nữa, Bạc Tuấn Phong!”

Người đàn ông hỏi lại: “Tại sao?”

“Không có tại sao, anh không cần chơi nữal”

Chia bài đã ngắm nòng súng về phía Bạc Tuấn Phong.

Anh nói một câu rất nhẹ nhàng: “Chỉ là một cái mạng mà thôi, chỉ cần em thích, em có thể lấy bất cứ lúc nào.”

Xong, anh nói với chia bài: “Nổ súng đi!”

Vân Giai Kỳ hoàn toàn sững sốt.

Chia bài nhìn thoáng qua Vân Giai Kỳ, vừa định bóp cò thì Vân Giai Kỳ đã đứng vọt lên, cầm lấy vali trên tay và đập mạnh xuống bàn đánh bạc.

“Âm” một tiếng.

Cái vali đập mạnh xuống, những mảnh chip trong đó rơi lả tả ra ngoài.

Vân Giai Kỳ thét lên chói tai: “Không cho phép nổ súng!”

Chia bài sợ tới mức thiếu chút nữa đã bóp.

cò.

Tay cậu ta run lên, súng trong tay cũng rơi xuống. Người chia bài bên cạnh nhanh tay lẹ mắt tiếp được khẩu súng, sau đó cẩn thận kéo.

chốt an toàn, mở khe lắp đạn.

Mọi người chăm chú nhìn xem, quả thật là có đạn.

Nếu như phát súng vừa rồi bản ra, Bạc.

Tuấn Phong có lẽ đã toi mạng rồi Ngay khi Vân Giai Kỳ nhìn thấy đó là đạn thật, dưới chân cô như nhữn ra, lảo đảo một cái xém chút nữa đã ngã ngồi xuống ghế.

Vệ sĩ ở cạnh đã nhanh chóng giữ cô lại, lúc này trọng tâm của cô mới ổn định lại ‘Vân Giai Kỳ đẩy ra người kia ra rồi bước.

từng bước nặng nề tới gân Bạc Tuấn Phong.

Cô đi đến trước mặt anh, thẹn quá thành giận kéo lấy cà vạt anh, âm thanh của cô gần như muốn phá địa chất hỏi anh: “Chơi vui lắm đúng không? Thú vị lắm đúng không?”

Bạc Tuấn Phong vẫn không biểu cảm như cũ, anh thấp giọng hỏi lại cô: “Đây không phải là điều em muốn sao?”

Vân Giai Kỳ gào lên giận dữ: “Anh biết tôi muốn cái gì sao? Nếu anh biết tôi muốn cái gì, chúng ta đã không đi đến bước đường như bây giờ.”

Bạc Tuấn Phong ngẩn người.

“Bạc Tuấn Phong, nếu đã vui đủ rồi vậy thì đi đi, tôi không muốn thấy anh!”

‘Vân Giai Kỳ nói xong thì buông anh ra rồi xoay người rời đi.

Cô đi một mạch xuyên qua đám đông cho đến khi ra đến hành lang bên ngoài, đi ngang qua một phục vụ đang bưng khay, cô gọi người đó lại.

“Khoan đã!”

Phục vụ dừng lại: “Xin chào quý côi”

Vân Giai Kỳ cầm lấy một ly rượu đỏ trên khay, uống một hơi cạn sạch và dùng ngón tay lau đi vết rượu trên môi, đặt lại ly rồi đi về khách sạn.

Phía sau, có tiếng bước chân đi theo cô như hình với bóng.

Cô không cần nhìn cũng đủ biết là ai.

Vân Giai Kỳ hoàn toàn không ngoảnh lại, người đàn ông phía sau thong thả bước theo từng bước, giống như là vua muôn thú đang đi dò xét trên lãnh địa của mình.

Mãi cho đến khi đi tới bể bơi ngoài trời Vân Giai Kỳ mới dừng bước, cô lạnh lùng xoay người. Cùng lúc đó, Bạc Tuấn Phong bám theo.

sau cũng dừng bước chân.

Khoảng cách giữa hai người lúc này là ba mét.

Bạc Tuấn Phong lặng lẽ nhìn cô, không nói gì.

Rốt cục Vân Giai Kỳ không thể nhịn được nữa: “Đến cùng anh muốn làm gì? Một mình anh chạy tới Las Vegas là muốn tới tìm tôi để trêu chọc hay sao?”

Bạc Tuấn Phong cong môi, anh bỗng tiến đến gần cô.

“Có người từng nói với anh, trẻ con thích chơi bịt mắt trốn tìm, nhưng chúng luôn muốn có người tìm thấy mình”

Khi buông ra câu nói đó, anh đã đi tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn vào khuôn mặt cô.

Trong bóng đêm, một nửa khuôn mặt của cô chìm vào trong bóng tối, và đôi mắt của cô rất sáng.

Bạc Tuấn Phong trầm giọng nói: “Vì sao.

lúc nãy không cho nổ súng?”

‘Vân Giai Kỳ nghẹn lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play