Chương 1107

Cuối cùng tóc hai người cũng đã bạc màu, khi cả hai về già, cô vẫn yêu anh.

‘Vân Giai Kỳ đột nhiên ôm chặt cuốn nhật ký vào lòng.

Cô mang cuốn nhật ký đến bệnh viện.

‘Vân Giai Kỳ mở cửa bước vào trong phòng bệnh, cầm nhật ký đặt ở trên giường.

Cô mở cuốn nhật ký ra, nhìn nét chữ non nớt, nhìn người đàn ông trên giường, mở miệng nói: “Tuấn Phong, em sẽ đọc cho anh cuốn nhật ký mà em viết về hai chúng ta, được không?”

Mộ Lâm Châu nói, nếu muốn anh mau tỉnh lại, có thể nói những điều anh thích bên tai anh, có thể, nó sẽ đánh thức anh.

“Tôi đã nói dối anh, tôi tên là Bé Ngoan, và anh thực sự nói rằng anh rất thích cái tên này”

“Vào ngày 23 tháng 8, anh Tuấn Phong dạy tôi đi xe đạp. Chiếc xe đạp cao và to quá, tôi không thế học cách làm được và tôi đã bị ngã vài lần. Cuối cùng, anh Tuấn Phong đã yêu cầu tôi ngồi vào ghế sau, anh đi xe đạp chở tôi bị lạc vào rừng, xe va vào đá, lốp xe biến dạng, gỗ to và sắm màu, tôi sợ quá, anh ôm tôi vào lòng, rồi nói, đừng sợ”

“anh cũng đưa tôi về nhà, muộn quá, anh để tôi ở nhà họ Bạc.

Tối đó, tôi ôm anh ngủ, cơ thể anh thơm quá, cơ thể tôi cũng có mùi thơm như: vậy, là anh ấy, anh ôm tôi và nói rằng anh muốn nghe tôi hát”

“Sau này, tôi quấy rầy anh hát cho tôi nghe. Lúc đầu anh không muốn. Tôi năn nỉ rất lâu, rất lâu. Cuối cùng anh cũng hát. Anh Tuấn Phong hát hay quá nghe anh nói sau này tôi có thể gọi anh là anh Tuấn Phong”Ngoan”, anh nói, chỉ có tôi mới có thể gọi anh ấy là anh Tuấn Phong”

“Vào ngày 15 tháng 9, Bạc Thúy Quỳnh đã bắt nạt tôi. Hôm nay trời mưa to quá, cô ta đã đẩy tôi xuống ao mưa và làm bẩn chiếc váy mà anh Tuấn Phong đưa cho tôi. Tôi không dám nói với ai, nhưng tôi rất thích chiếc váy đó, từ khi tôi còn nhỏ, đây chính là món quà đầu tiên tôi nhận được”

Vân Giai Kỳ tiếp tục đọc cuốn nhật ký, vừa đọc xong, ánh mắt cô trở nên vô cùng chua xót, cô dụi dụi khóe mắt, ngước mắt lên nhìn Bạc Tuấn Phong vẫn đang yên lặng ngủ, đột nhiên thì thào nói: “Anh Tuấn Phong, anh vẫn còn muốn ngủ đến khi nào nữa? “

Có lần, Bạc Tuấn Phong nói rằng chỉ có cô mới có thể gọi anh là “Anh Tuấn Phong”.

Nhưng sau này Vân Ngọc Hân cũng gọi anh là “Anh Tuấn Phong”

Trong trí nhớ, hình như đã rất lâu, cô chưa từng gọi anh là “Anh Tuấn Phong”.

Vô số kỷ niệm đẹp, từng chút một được ghi nhớ.

Cô nhớ lần đầu tiên học nấu ăn cho anh, cuối cùng cũng học được một món ăn, cô đến nhà Bạc và định trổ tài nấu nướng, kết quả là xảy ra sự cố, ni bị cháy.

Cô phủi nồi với lương tâm cần rứt Bạc Tuấn Phong ngửi thấy mùi hôn hợp, và thấy cô đang cọ rồi với vẻ mặt đau bưồn, và đi ra cùng cô.

Khi hai người rửa bát cùng nhau, họ bắt đầu đánh nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play