Chương 1059

Tại sao người được đưa ra không phải là Cung Bắc.

Chẳng lẽ, Công Vũ đã bị… giết?

Cô không dám nghĩ sâu hơn nữa.

Vân Giai Kỳ lo lắng hét vào mặt đám đàn ông đó: “Đứa trẻ kia đâu?”

“Yên tâm! Nó chưa chết đâu! Con đàn bà kia, tao hỏi mày, mày báo cảnh sát đấy à?”

Vân Giai Kỳ đáp: “Tôi không báo cảnh sát!”

“Thế tại sao mày mang theo nhiều người đến đây thế?”

“Làm sao tôi biết các anh sẽ gii Mẹ ơi.

Tiểu Vũ Minh trong tiềm thức muốn gọi cô, nhưng miệng lại bị bịt chặt, không phát ra được âm thanh nào lời hứa cơ chứ?”

Cậu theo bản năng ngọ nguậy, muốn chạy ào về phía Vân Giai Kỳ Trong giây tiếp theo, một họng súng lập tức đập mạnh vào sau đầu cậu.

“Không được nhúc nhích! Đứng im cho bọn tao!”

Vân Giai Kỳ hoảng hốt nói: “Vũ Minh, đừng nhúc nhích!”

Cô sợ rằng khi Tiểu Vũ Minh ngọ nguậy lung tung, đám người vô nhân tính kia sẽ lập tức bóp cò giết con tin.

Vân Giai Kỳ kiên định nói với Vũ Minh: “Vũ Minh, con yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ các con”

Tiểu Vũ Minh cau mày, nước mắt lập tức chảy xuống.

Mới không gặp một ngày nhưng chỉ cần nhìn toàn thân Tiếu Vũ Minh chỉ chít những vết thương lớn nhỏ, Vân Giai Kỳ có thể đoán được rằng cậu bé đã phải hứng chịu biết bao nhiêu đòn roi tra tấn vô nhân đạo và độc ác.

Trái tìm cô như tan nát thành trăm mảnh, hốc mắt ửng đỏ, nói: “Khi nào thì các anh thả người?”

Tiểu vũ Minh lắc đầu.

Cậu không muốn mẹ thế chỗ cho mình.

Cậu thà làm con tin cũng không muốn mẹ vì mình mà bước vào nguy hiểm.

“Vũ Minh, đừng sợ, có mẹ ở đây” Vân Giai Kỳ vừa an ủi cậu, vừa nhìn về hai người đàn ông bên cạnh cậu bé.

“Bắt đầu đi!”

Hai bên trao đổi ánh mắt với nhau, vào tư thế sẵn sàng hành động.

“Trao đổi con tin!”

“Cô, lại đây!” Kẻ bắt cóc ra lệnh cho Vân Giai Kỳ.

Một người chĩa súng vào Tiểu Vũ Minh, và người còn lại chĩa súng vào Vân Giai Kỳ Vân Giai Kỳ nói: “Tôi sẽ đi qua chỗ các anh, nhưng các anh cũng phải đồng thời thả Tiểu Vũ Minh ra! Tôi cảnh cáo các anh, trong tay chúng tôi cũng có vũ khí, chỉ cần các anh không tùy tiện nổ súng, chúng tôi sẽ ngoan ngoãn hợp tác với anh”

“Cô yên tâm! Chỉ cần cô không giở trò, chúng tôi sẽ không tùy tiện nổ súng!”

‘Vân Giai Kỳ gật đầu.

Cô đi về phía bọn họ, cùng lúc đó, Tiểu Vũ Minh cảm thấy có một bàn tay thô kệch đấy lưng cậu về phía trước: “Đi”

Tiểu Vũ Minh theo bản năng đi về phía Vân Giai Kỳ.

Vân Giai Kỳ thấy Tiếu Vũ Minh đang lao về phía mình, cô lập tức chạy tới, đau đớn ôm lấy con trai.

Trong phút chốc, Vân Giai Kỳ hoàn toàn sụp đổ rồi bật khóc.

Cô đã thất bại…

Thực sự thất bại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play