Chương 1039
Trên người bọn họ còn có súng không?
Cậu lạnh lùng ra lệnh: “Ném hết súng của các người ra cho tôi!”
Tiểu Vũ Minh vừa nhìn xung quanh, vừa lạnh lùng uy hiếp: “Tôi đã nói rồi, đừng có giở bất cứ trò gì trước mắt tôi, súng trong tay tôi còn nhanh hơn động.
tác của các anh đấy.”
Cung Bắc yếu ớt ngẩng đầu lên, tầm mắt đã trở nên vô cùng mờ mịt, thậm chí còn bị tựt huyết áp, đỉnh đầu chợt thấy nặng rề.
Ngay cả khi tiếng súng vang lên, cậu cũng cảm thấy mơ mơ hồ hồ.
Giọng nói của Tiếu Vũ Minh dường như cũng xa dần.
“Ném súng đi!”
Đám người hung dữ đó nhất thời làm thính.
Tiểu Vũ Minh lại dí họng súng vào thái dương Vân Ngọc Hân: “Ném!”
Họng súng vừa mới bản xong nên vẫn còn hơi nóng.
Da của Vân Ngọc Hân bị cháy xém, kinh hãi hét lên: “Đừng bắn!”
“Im lặng!”
Tiểu Vũ Minh nhét cái họng súng vào miệng cô ta, đặt ở trên cổ họng cô ta “Nếu đì còn khóc lóc nữa, tôi sẽ bản dì thật đấy”
‘Vân Ngọc Hân lúc này đến khóc cũng không dám khóc, sợ hãi đến nỗi mắt cắt không còn một giọt máu.
Khi tiếng súng vang lên, cô ta thậm chí có thể nghe thấy từng tiếng động dù chỉ là rất nhỏ trong nòng súng, những âm thanh đó khiến cô ta không rét mà run!
‘Vân Ngọc Hân thậm chí có thể tưởng tượng ra được, nếu như Tiểu Vũ Minh thực sự nổ súng, vậy thì viên đạn nóng rực đó chắc chẳn sẽ găm vào họng cô.
ta, cảnh tượng đó chắc chắn sẽ rất kinh khủng, Nhìn thấy bộ dạng run rấy của Vân Ngọc Hân, Tiểu Vũ Minh lại càng thấy chán ghét.
“Nghe thấy gì chưa, ném hết súng xuống đất!”
Anh Hai vẫn có chút do dự.
Anh ta lấy khẩu súng lục dắt bên thắt lưng ra, nhưng anh ta vẫn kề cà không chịu đặt nó xuống đất.
Tiểu Vũ Minh hét lên: “Tôi đếm đến ba. Ba…”
“Hai..”
“Một!”
Anh Hai nghiến răng, ném khẩu súng lục xuống đất, ra lệnh: “Làm theo lời thăng ranh đó đi!”
Những người khác cũng lân lượt rút súng ra và ném xuống đất.
Tiểu Vũ Minh nhìn thấy có một người đang lưỡng lự, rõ ràng trong túi quấn của anh ta có cái gì đó, nhưng lại không lấy ra, vì vậy cậu giơ khẩu súng về phía anh ta: “Anh, trong túi quần anh có một con dao gấp”
Người đàn ông vô cùng ngạc nhiên.
Tại sao thăng nhóc này lại có thể nhận ra được trong túi quần anh ta có.
một con dao gấp?
“Lấy ra, ném xuống đất!”
Tiểu Vũ Minh lại ra lệnh, người đàn ông đó bị chấn động một hồi, lập tức rút con dao gấp đó ra, trông con dao khá nhỏ, anh ta ném nó ra xa.
Tiểu Vũ Minh vừa hướng súng về phía Vân Ngọc Hân, vừa kiểm tra xem chắc chắn trên người bọn họ không còn bất cứ vũ khí nào nữa, mới bước đến một bên, bàn chân gẩy khẩu súng người đàn ông vừa rồi ném xuống lên, lấy tay đỡ lấy.