Chương 1035
Con chó săn vẫn luôn gác cổng cả đêm, bỗng nó nghe thấy tiếng động, liền đánh hơi rồi lao về phía này.
Ngay sau đó, một trong những người đàn ông gác cổng cũng vội chạy tới, nhìn thấy nửa người Mạn Nhi đã chui ra ngoài lỗ chó, liền bước đến, dẫm lên tay cô bé, độc ác nghiền mạnh xuống.
“Ái chà, sao ở đây lại xuất hiện một con chuột nhất thế này?”
Mạn Nhi không dám ngẩng đầu lên nhìn, tâm mát chỉ dừng lại ở mấy vết sẹo bỏng ở mu bàn tay anh ta Con chó săn lớn nhìn chảm chẵm vào Mạn Nhị, khiến cô bé há miệng thở dốc, nhưng không dám lớn tiếng gào thét Bên tai cô bé liền vang lên tiếng người đàn ông: “Cần nó đii”
Con chó săn lập tức lao đến, cần xé quần áo trên người Mạn Nhi, nó vừa sủa, vừa xé rách quần áo.
Mạn Nhi không thể kiềm chế nỗi sợ hãi được nữa, nghẹn ngào kêu lên: “Biến đi, biến đi!”
Tiếng chó sửa ầm ï đã kinh động đến những người trong phòng Tiểu Vũ Minh thấy Vân Ngọc Hân đã ngủ dậy, cậu không suy nghĩ được nhiều nữa, cúi đầu, cầm lấy khấu súng lục vẫn dắt bên thất lưng ra, nằm rạp xuống mặt đất, hướng nòng súng về phía con chó sắn!
“Băng” một tiếng!
Máu tươi bản tung tóe khắp nơi Con chó săn đau đớn vật lộn một lúc rồi nằm im.
Ngay sau đó, cậu lại hướng nòng súng về phía người đàn ông kia bản vài phát.
Viên đạn xuyên qua bắp chân anh ta.
Người đàn ông đau đớn ngã khuyu xuống, rên rỉ kêu đau, không thể đứng dậy được nữa.
Tiểu Vũ Minh đẩy mạnh Mạn Nhi từ phía sau, đẩy cô bé ra ngoài lỗ chó, hét lớn: “Mau chạy đi! Không được quay đầu lại!”
Mạn Nhi biết Tiểu Vũ Minh đang dốc súc tạo cho mình cơ hội trốn thoát, sau khi ra khỏi lỗ chó, liền vội vàng chạy đi, không dám quay đầu lại.
“Chạy về phía đường lớn!”
Nước mắt của Mạn Nhi trào ra, nhưng cô bé không thể quay đầu lại, nếu quay đầu lại khiến đám người xấu đó bắt được, vậy thì cả ba anh em sẽ không có lấy một người trốn thoát!
Mạn Nhi giơ tay lau nước mắt, liều mạng chạy về phía đường lớn!
Cô bé vừa chạy hổn hến vừa hét lớn: “Cứu! Cứu cháu với!”
Nhưng khu chợ bỏ hoang này giống như một thị trấn ma, đến một bóng người cũng không có, làm gì có ai nghe thấy tiếng kêu cứu của cô bé.
Mạn Nhi tuyệt vọng chạy về phía trước.
Cùng lúc đó ở trong nhà kho tồi tàn kia, Tiểu Vũ Minh không chút do dự, nhanh nhẹn nhảy lên giường, một tay nắm chặt lấy cổ họng Vân Ngọc Hân, tay còn lại dí chặt khẩu súng vào thái dương cô ta.
Cùng lúc đó, người đàn ông nằm trên sàn cũng đột ngột lật người, tóm lấy Cung Bắc, nhấc bổng cậu bé lên rồi vật ngã xuống đất.
Chẳng mấy chốc, những người ngoài cửa cũng xông vào.
Ngay khi đám người đó chạy vào bên trong, liền nhìn thấy Tiểu Vũ Minh đang khống chế Vân Ngọc Hân, còn Cung Bắc thì đang bị giữ chặt dưới đất.
“Mẹ kiếp! Chuyện gì xảy ra thế này?”
‘Vân Ngọc Hân tức giận đáp: “Chúng mày còn mặt mũi hỏi tao ư? Chúng mày canh gác kiểu mẹ gì thế này!”
“Làm thế nào mà thẳng nhóc này vào đây được?”
“Kệ xác nó vào đây bằng cách nào! Trong tay nó có súng kia kia!”
‘Vân Ngọc Hân phẫn nộ hét lên.
Phải nói rằng khẩu súng lục trong tay Tiểu Vũ Minh có sức uy hiếp cực kỳ lớn.
Đặc biệt là…