Chương 103 Suy cho cùng vẫn không phải đứa con do mình mang thai chín tháng mười ngày sinh ra!
Tuy Bạc Vũ Minh và Vân Giai Kỳ không có quan hệ huyết thống, nhưng Vũ Minh là do ‘Vân Giai Kỳ chăm dưỡng suốt mười tháng mang thai. Chẳng lẽ bởi vì vậy mà thãng bé mới thân thiết với Vân Giai Kỳ hơn?
Bống dưng Vân Ngọc Hân cảm thấy lo lắng. Thậm chí cô ta còn nghỉ ngờ rằng Bạc.
Vũ Minh không phải là con ruột của cô ta, nếu không thì tại sao thằng bé không chịu gần gũi với cô ta?
Nghĩ vậy, trái tim Vân Ngọc Hân bất chợt nhảy “thình thịch” lên một cái.
Nhỡ như… Nhỡ như Bạc Vũ Minh thật sự không phải là con ruột của cô ta thì sao?
Tuy Bạc Tuấn Phong chưa chính thức tuyên bố huỷ bỏ hôn ước với nhà họ Vân, nhưng trong lòng cô ta rõ hơn ai hết, Bạc Tuấn Phong vốn không hề muốn kết hôn với cô ta.
Nếu đúng thật Bạc Vũ Minh không phải con ruột của cô ta, vậy lợi thế lớn nhất mà cô ta nắm được cũng không còn nữa.
Trong tiệc rượu tối hôm qua, nhà họ Tống hủy hôn ngay tại chỗ. Vân Ngọc Hân đúng là có hơi đắc ý, chứng kiến Vân Giai Kỳ bị từ hôn ở trước mặt nhiều người thế, lần này toàn bộ thủ đô đều biết Vân Giai Kỳ đó đã là người đàn bà mà nhà họ Tống không thèm.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nhà họ Tống từ hôn lại giúp cho.
Vân Giai Kỳ có được một cơ hội tốt!
Hiện giờ Vân Giai Kỳ không vướng hôn ước với nhà họ Tống, cho nên người phụ nữ này lại trở thành cái gai trong mắt Vân Ngọc Hân, lại lần nữa là uy hiếp lớn nhất đối với cô ta.
Năm năm trước, cô ta phải hao tâm tổn sức, lấy lý do bệnh tim để cưỡng ép buộc Bạc Tuấn Phong lấy cô ta.
Nhưng cũng vì một tai nạn xe, cuộc hôn nhân đó đã bị hoãn vô thời hạn, cho đến hiện tại cô ta cảm thấy tình cảnh của mình ngập tràn nguy cơ.
Cô ta sẽ không ngồi yên mặc kệt Vân Ngọc Hân lên xe, đóng cửa xe.
Cô ta nhíu nhíu mày, định tự mình nghiệm chứng thân thế của bạc quân!
Xe Vân Ngọc Hân vừa đi khỏi, xe của Doãn Lâm vừa chạy đến Trước khi Vân Giai Kỳ rời đi đã uỷ nhiệm lại cho tám người vệ sĩ toàn bộ quá trình đưa đón Mạn Nhi đi học.
Anh ta vừa đi đến khu vực chờ liền trông thấy, Bạc Vũ Minh đang ôm chặt lấy Mạn Nhi không muốn buông ra.
Thấy được Doãn Lâm đến, Mạn Nhi nở một nụ cười má lúm hiếm hoi: “Chú Doãn Lâm”
“Ừ, Mạn Nhi!”
Doãn Lâm cười với cô bé rồi đi đến trước mặt giáo viên, trình ra giấy ủy quyền do Vân Giai Kỳ tự tay viết và các giấy tờ liên quan khác.
“Cô Vân không có ở thủ đô, tôi thay mặt cô ấy đến đón Mạn Nhi tan học.”
Giáo viên cũng nhận ra được Doãn Lâm, người này là vệ sĩ riêng của Vân Giai Kỳ, đã từng gặp được vài lần.
Doãn Lâm đến trước mặt Mạn Nhi, vừa định ôm cô bé lên thì đã bị Vũ Minh túm chặt lại, cô bé bị Vũ Minh kéo vào lòng.
Cậu bé không biết Doãn Lâm.
Doãn Lâm nhìn thoáng qua Bạc Tuấn Phong liền nhận biết được Bạc Vũ Minh, vì thế mới nói với Bạc Vũ Minh: “Cậu chủ nhỏ Vũ Minh, tôi tới đón Mạn Nhi tan học về.”
Vân Giai Kỳ đã từng đề cập qua với anh ta rằng có thể thô lỗ với bất kỳ ai trong nhà họ.
‘Vân hay nhà họ Bạc đều được, chỉ ngoại trừ duy nhất Bạc Vũ Minh.
Bạc Vũ Minh nói: “Mạn Nhi muốn ở cùng với cháu.”
Doãn Lâm giật mình. Thấy Bạc Vũ Minh không muốn thả người, mà Mạn Nhi cũng không hề có ý muốn về với anh ta, nhất thời cảm thấy bối rối.
Mạn Nhi nói: “Chú Doãn Lâm, cháu có thể chơi cùng với anh Vũ Minh được không ạ?”
Mạn Nhi cũng lưu luyến Bạc Vũ Minh.
Cảm tình giữa hai đứa trẻ này đúng là rất rất thân thiết.
Mạn Nhi theo bản năng tự nảy sinh một cảm giác ỷ lại với Bạc Vũ Minh.
Doãn Lâm nói: “Thứ hai đi học rồi chơi tiếp có được không?”
“Không được.
Mạn Nhi lại ni về nhà với em đi!”
‘Vân Giai Kỳ không ở nhà, bởi vì cô có công việc phải đi Las Vegas nên không tiện dắt cô bé theo.
Trong nhà bây giờ chỉ còn bảo mẫu và mấy vệ sĩ, cô bé cảm thấy cô đơn, bởi vậy nên muốn Bạc Vũ Minh đến nhà mình để chơi.
Bạc Vũ Minh gật đầu, mặc kệ là đi đât miễn là có thể ở cùng với Mạn Nhi thì nơi nào cũng được.
Doãn Lâm nói: “Vậy sao được? Anh Vũ Minh cũng phải về nhà mà”
“Cháu không cần về nhà” Thằng nhóc này vì Mạn Nhi mà cả nhà cùng không thèm về.
Mạn Nhỉ là em gái của cậu bé cơ mà!