Chương 1019

“Đây là chỗ nào?”

“Hình như là con đường nào đó..”

Bạc Tiêu Dương nhớ lại một hồi “Đường Hưng Cảng?”

Cung Chiến nói: “Trước kia là đường Hưng Cảng, sau này đổi tên thành đường Tỉnh Cảng, thực ra có nơi có tên như vậy, nhưng đây là một nhà máy hoá chất, bây giờ ở đó tuy hoang tàn, nhưng công tác quản lý môi trường vẫn được tiến hành, bọn chúng không thể nào vào đó được”

Trước kia Đường Tinh Cảng là một khu công nghiệp nổi tiếng.

Những thập niên trước, thủ đô đã phát triển một nền công nghiệp quy mô.

lớn, nơi đó mọc lên không ít các nhà máy.

Tuy nhiên sau này vì liên quan đến vấn đề môi trường, để cải thiện môi trường, trọng tâm là việc kiểm soát các khu công nghiệp và di dời các nhà máy có quy mô lớn.

Ban đầu, nơi này được quy hoạch để trở thành một công viên sinh thái Các nhà máy ở đây được di dời cách đây khá lâu, sau khi nhà máy được di dời, do đất đai bị ô nhiễm trầm trọng, lượng ô nhiễm thải ra hãng năm vượt quá tiêu chuẩn, sông ngòi và đồng ruộng xung quanh đều bị ô nhiễm, cây giống hầu như không thể sống được. Vì vậy, hiện nay đất đang được xử Tuy ở đây là nơi hẻo lánh ít người nhưng bộ quản lý môi trường vẫn luôn bám trụ ở đó.

Bọn bắt cóc không thể nào đưa người vào đó được.

Vân Giai Kỳ nói: “Có khả năng đó là nơi bọn họ đã từng đi qua, hoặc là nơi hai đứa trẻ bị bọn bắt cóc giam giữ trong phạm vi cách đường Tinh Cảng vài km. Nếu Tiểu Bắc cho chúng ta biết thông tin này thì chứng tỏ đây là cột mốc mà cậu bé nhìn thấy, cậu bé đã ghi nhớ nó trong đầu”

“Có manh mối còn tốt hơn là không có manh mối nào”

Giai Kỳ nói: “Tóm lại, tôi đi gom tiền trước”

Trong một thời gian ngắn, cô đã đưa ra các chỉ thị.

Tất cả các ngân hàng do cô đứng tên đều đang nhanh chóng chuẩn bị tiền mặt.

Ngoài ra, các sòng bạc lớn cũng bao gói hàng không để vận chuyển tiền qua ‘Van Giai Kỳ nói: “Trước tiên mọi người cử ở lại đây. Nếu Bạc Tuấn Phong tỉnh dậy thì các người lập tức liên lạc với tôi”

Bạc Tiêu Dương đứng dậy hỏi: “Tôi đi cùng với cô”

“Không cần” Giai Kỳ xua tay: “Tôi tự mình lo liệu được, yên tâm”

Chờ đến lúc Giai Kỳ rời khỏi, phòng bệnh lại trở về với sự vắng lặng.

Cung Chiến nhìn Bạc Tiêu Dương, cuối cùng cũng đưa ra được câu hỏi cất giữ trong lòng bấy lâu nay: “Giai Kỳ thật sự là mẹ ruột của Tiểu Bắc sao?”

Bạc Tiêu Dương gật đầu: “Ừ”

Cung Chiến lại nhìn về phía Tiểu Vũ Minh.

Anh ta làm sao có thể ngờ được Tiểu Bắc lại là anh ruột của Tiểu Vũ Minh.

Bên kia.

Tên bắt cóc nhìn bát thức ăn cho chó bên cạnh chưồng, lại nhìn Tiểu Bắc và Mạn Nhi.

“Rốt cuộc bọn mày có ăn hay không?”

Cung Bắc ôm chặt Mạn Nhi, không nói.

“Làm sao, sợ trong thức ăn có độc à?”

Ông ta cười nhạt và đá một cái vào con chó bên cạnh.

Con chó tiến về phía bát thức ăn ngay lập tức, mũi ngửi ngửi, vùi đầu vào bát thức ăn liếm vài phát, nhưng chẳng mấy chốc, nó cũng chán nản quay mặt đi, cũng không muốn ăn Thức ăn đến chó còn nuốt không trôi Ông ta nói: “Nhìn đi! Không có độc! Có ăn không?”

Cung Bắc càng cau mày kinh tởm hơn.

Cậu bé vốn rất ưa sạch sẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play