Chương 1012
“Cô còn dám đe dọa tôi hả?”
“Ra ngoài!” Bạc Vũ Minh đột nhiên lên tiếng.
‘Vẻ mặt Bạc Thúy Quỳnh đầy kinh ngạc, cô ta nhìn về phía Bạc Vũ Minh thấy cậu bé chỉ tay vào cửa rồi lạnh lùng hét lên: “Ra ngoài!”
“Vũ Minh, con…”
Bạc Vũ Minh ra lệnh.
Bạc Thúy Quỳnh nghiến răng nghiến lợi oán giận bước ra ngoài.
Vân Giai Kỳ nhẹ nhàng nắm lấy tay Bạc Tuấn Phong “Ra ngoài Đầu óc cô rối tung, nhìn khuôn mặt tuấn tú bình thản của người đàn ông, cô căn chặt môi, hơi nghẹn ngào.
Dường như ở trước mặt anh, cô mới có thể để lộ ra một phần yếu ớt này, không cần phải giả vờ mạnh mẽ Nửa tiếng sau, Bạc Tiêu Dương quay trở lại phòng bệnh nhưng không thấy những người khác.
Vân Giai Kỳ ngẩng đầu lên, vội vàng lau đi nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt, hỏi: “Bọn họ đâu?”
“Cung Chiến đưa bác gái về rồi, lát nữa sẽ trở lại ngay thôi”
Bạc Tiêu Dương nói: “Nể tình tôi, nhà họ Cung sẽ không làm lớn chuyện này lên để tránh gặp rắc rối”
Vân Giai Kỳ nhẹ nhàng gật đầu.
Không bao lâu sau, Cung Chiến trở về, anh ta vừa bước vào phòng bệnh, mở miệng câu đầu tiên đã hỏi ngay: “Có tin tức gì chưa?”
Bạc Tiêu Dương lắc đầu.
Cung Chiến bèn yên lặng ngồi ở góc phòng, chờ đợi tin tức.
Bình minh.
Vân Giai Kỳ đợi nguyên một đêm, bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Lại là một số điện thoại lạ Số rác.
Vẽ lý thì loại số này không được lưu hành trên thị trường nữa.
Vân Giai Kỳ biết là đám người đó gọi tới, nhìn về phía Bạc Tiêu Dương, Bạc Tiêu Dương gật gật đầu, ấn chặt Cung Chiến, ám chỉ anh ta giữ yên lặng.
Cô nhận điện thoại, bên kia vừa mở miệng lập tức đã hỏi: “Tiền đã chuẩn bị đủ chưa?”
Vân Giai Kỳ cau mày: “Ông cũng chưa từng n làm sao mà tôi chuẩn bị được?”
“Đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi! Tôi muốn biết trong tối hôm nay, cô có thể chuẩn bị được bao nhiêu tiền mặt?”
Suy cho cùng, tiền mặt phải rút ra, nhưng cần một chút thời gian.
Số lượng lớn tiền mặt đều cần phải thông báo trước, trong một chốc một lát, đột nhiên rút ra thì ngân hàng phải mất một buổi tối để xử lý, tính cả thời gian kiểm đếm, chuẩn bị được nhiều nhất là trên ba ngàn năm trăm tỷ.
“Ông muốn bao nhiêu, tôi có thể chuẩn bị bấy nhiêu, chỉ sợ ông không đem đi được thôi”
“Ý cô là sao?
‘Vân Giai Kỳ nói: “Ông cứ nói thẳng cho tôi biết, ông muốn bao nhiêu?”
“Mười bảy ngàn năm trăm tỷ, cô có không?”
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi có, chỉ xem xem ông có đem đi được hay không thôi.”
Người đàn ông này có lẽ chưa từng thấy mười bảy ngàn năm trăm tỷ tiền thật đồ sộ thế nào.
Một tỷ nặng một tấn mốt.
Mười bảy ngàn năm trăm tỷ?
Sẽ là năm mươi mấy tấn.
Xe chở tiền thông thường chỉ có thể chở được bốn tấn.