Chương 1005

Toàn bộ cửa của nhà kho đều bị đóng kín, tối om, không thể nhìn thấy ánh sáng, chỉ để lại một chiếc đèn liêu xiêu.

Trong nhà kho có một dãy lồng sắt.

Đây là một nhà kho nhốt chó cũ đã bị bỏ hoang.

Những chiếc lồng sắt này từng được dùng để giam giữ những chú chó.

Một năm trước, sau khi thành phố được cải tạo, thì nhà kho nhốt chó này đã phải dời đi nơi khác, và bỏ hoang chỗ này, theo dự kiến ban đầu thì sẽ san bằng mặt đất và quy hoạch lại, thế nhưng dự án gặp khó khăn và khu vực này đã trở thành một bãi đất bỏ hoang mà không một ai quan tâm.

Ánh sáng mờ ảo xuyên qua những chiếc lồng sắt, Cung Bắc thu mình ngồi vào trong một góc, trên người đầy vết thương.

Cậu bé đang muốn bảo vệ cho Mạn Nhi.

Mạn Nhi không bị thương, nhưng trên người Cung Bắc thì lại có rất nhiều vết thương, giống như cậu bé đã bị đánh bằng một thứ gì đó, máu me bê bết.

Có vài vết máu nhớp nháp dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn và đáng yêu, trên gò má còn có vài vết bầm tím, rõ ràng là cậu bé đã từng phải chịu một sự hành hạ nào đó.

Mạn Nhi từ từ mở mắt ra và nhìn sang xung quanh, không có ai ở trong nhà kho cả.

Cô bé vô cùng sợ hãi Sau khi cô bé tỉnh dậy và phát hiện ra mình và Cung Bắc đang bị nhốt trong một cái lồng sắt nhỏ, cô bé đã rất sợ hãi và khóc lên.

Một vài tên gian ác bước đến, trên tay cầm roi huấn luyện chó và dọa cô bé không được khóc.

Mạn Nhi rất can đảm, làm sao cô bé có thể chịu sự uy hiếp của họ được, cô bé lại càng khóc to hơn.

Những người đó không nói gì cả, họ định quất roi về phía cô bé.

Cung Bắc nhanh chóng ôm chặt lấy cô bé vào lòng, kiên cường chống đỡ cho cô bé hàng chục roi.

Vốn dĩ, da của trẻ em đã rất mỏng manh.

Chỉ sau một vài trận đòn, da của cậu bé đã bị trầy gần hết.

Trong môi trường tối tăm như vậy, sức đề kháng của Cung Bắc vốn dĩ đã rất yếu, bây giờ còn bị thương nặng nên dẫn đến cậu bé bị sốt cao.

Cậu bé vẫn mơ hồ cảm nhận được Mạn Nhi đang chuyển động trong vòng tay của cậu bé.

Theo bản năng của mình, cậu bé ôm chặt lấy cô bé và nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ…”

Mạn Nhi nhìn cậu bé với những vết thương khắp người, bỗng nhiên, khóe mắt của cô bé đỏ hoe.

Cung Bắc bị sốt đến mức khàn cả giọng: “Có… còn có anh ở đây”

Một tiếng “ầm” vang lên.

Đột nhiên, cánh cửa cuốn nặng nề bị ai đó nhấc lên.

Cung Bắc lo lắng nhìn theo, và nhìn thấy hai người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi vào.

Cậu bé ôm chặt lấy Mạn Nhi và nhắm mắt lại Mạn Nhi cũng nhắm mắt lại và giả vờ bất tỉnh.

“Văn còn chưa tỉnh à?”

Người đàn ông bước đến phía trước chiếc lồng, lấy một cây sào tre chọc vào bụng Cung Bắc, thấy không có phản ứng gì, anh ta mở cửa lồng sắt ra và đá vào vai của Cung Bắc.

Cung Bắc rên rỉ trong đau đớn, ngay sau đó, cậu bé bị một chậu nước lạnh dội vào từ trên đầu xuống.

Một tiếng “rào” vang lên.

Nước muối đổ xuống như thác.

Trên người của Cung Bắc đã mang đầy vết thương, nên khi nước muối thấm vào vết thương, hai mắt cậu bé đột nhiên mở to lên vì đau đớn, từ tóc đến người đều ướt đẫm nước, nhìn vô cùng nhếch nhác.

Toàn thân cậu bé đều đau đớn, cứ như là có vô số con kiến đang cần xé vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play