Bách Lý Vũ ngẩn ra, ánh mắt lập lòe: "Bất cứ lúc nào bổn vương cũng có thể tiến cung, có gì kỳ lạ?"
Ý cười trên khóe miệng An Cửu càng sâu: "Đúng vậy, có điều ta chưa nói hôm nay Vũ vương gia tiến cung có gì kỳ lạ, sao bản thân ngài đã chột dạ trước hả? Ta chẳng qua tò mò mà thôi, còn Bắc thế tử? Chàng tiến cung để làm gì?"
Bắc Sách ôn nhu nhìn An Cửu: "Ta tiến cung thăm cô cô."
Bách Lý Vũ bị An Cửu hỏi đến cảm thấy ngượng ngùng, lặng lẽ nhìn công chúa Tây Lương, đáy mắt ngưng tụ một tia không vui, lại nhìn Bắc Sách và An Cửu nắm tay nhau càng thêm chói mắt.
"Hừ, nữ nhân nhà ngươi chỉ có cái mồm nhanh nhẹn, một chút cũng không có bộ dáng của tiểu thư khuê các. Bắc thế tử, cưới nữ nhân như vậy, chỉ sợ bị tính kế cũng không biết, bổn vương khuyên ngài vẫn nên thận trọng thì hơn!" Bách Lý Vũ liếc nhìn hai người, hừ lạnh một tiếng, vung tay áo đi về phía Chu Tước Môn.
Khi thân ảnh cao lớn kia xoay người, cung mày công chúa Tây Lương rõ ràng nhíu chặt hơn, không nhìn rõ thái độ của nàng, nhưng nhạy bén như An Cửu lại có thể tưởng tượng ra sự mất mát hiện lên dưới khăn che mặt đó.
Suy đoán vừa rồi, An Cửu càng khẳng định.
Bách Lý Ngạn xuống ngựa, chào hỏi mấy người Bắc Sách, An Cửu và công chúa Tây Lương, cũng đi về hướng Chu Tước Môn.
Chờ bên này chỉ còn ba người, An Cửu mới nhìn công chúa Tây Lương, trầm ngâm một lát, khẽ cười: "Công chúa là người thông minh, chắc cũng đoán ra được sợ là Hoàng Thượng muốn chọn Tuyên Vương điện hạ làm người hòa thân."
An Cửu vừa dứt lời, quả nhiên thấy ánh mắt công chúa Tây Lương trầm xuống, hiển nhiên, Tuyên Vương không phải người nàng nhìn trúng.
An Cửu tiếp tục: "Tuyên Vương là người trọng tình trọng nghĩa, nhiều lần lập được chiến công, cũng coi như là anh tài đương thời, hai người một là công chúa, một là hoàng tử cũng rất xứng đôi!"
Công chúa Tây Lương nhìn An Cửu, không hề ngượng ngùng: "An Cửu quận chúa và Bắc thế tử lưỡng tình tương duyệt, đây mới là nhân duyên mỹ mãn, nếu An Cửu quận chúa ngay cả Thái Tử điện hạ cũng có thể buông bỏ mà lựa chọn người mình thích, ta đương nhiên cũng có thể, không phải sao?"
"Bách Lý Vũ... Người này quá tà khí, không dễ khống chế!"
Không chỉ không dễ khống chế, công chúa Tây Lương giao việc này cho nàng, e là nàng cũng khó có thể hoàn thành!
"Khống chế ngài ấy là chuyện sau này của ta, ở Tây Lương, ngay cả liệt mã ta cũng có thể thuần lục, lần này, phải làm phiền quận chúa ở trước mặt Hoàng Thượng quý quốc chu toàn mọi việc." Tây Lương công chúa cười tự tin.
An Cửu nhìn công chúa Tây Lương trông có vẻ nhu nhược này, thuần liệt mã? A, nàng cho rằng công chúa này là mỹ ngọc kiều dưỡng, không ngờ còn có bản lĩnh như vậy.
Thuần phục Bách Lý Vũ sao? Nghĩ tới bộ dáng tà mị yêu dị kia của Bách Lý Vũ, An Cửu đột nhiên cảm thấy hứng thú, nàng thật muốn xem xem công chúa Tây Lương này thuần phục con liệt mã Bách Lý Vũ thế nào!
Hai nữ nhân nhìn nhau, An Cửu biết, hôm nay vào Chu Tước Môn này sẽ là một trận chiến ác liệt.
Mà khóe miệng công chúa Tây Lương dưới khăn che mặt khẽ nhếch lên, nhìn thân ảnh huyền y đã chạy tới Chu Tước Môn kia, ánh mắt càng toát ra khí thế.
Lần này tới Đông Sở Quốc, mục đích của nàng là Bách Lý Vũ, nghĩ tới chuyện sư phụ dặn dò trước khi đi, trái tim Cẩm Hoàn càng kiên định.
Nàng chưa từng khiến sư phụ thất vọng, lần này... Cũng sẽ không!
Được lệnh, đoàn người được thông hành vào Chu Tước Môn, vào Chu Tước Môn, đó là phạm vi của hoàng cung.
Bách Lý Vũ và Tuyên Vương sớm đã không thấy tăm hơi đâu, công chúa Tây Lương sau khi vào Chu Tước Môn cũng tách khỏi An Cửu.
Thời gian Tĩnh Phong Đế truyền triệu còn chưa tới, An Cửu liền cùng Bắc Sách đến Trường Nhạc Cung, còn chưa tới nơi, một thân ảnh nghênh diện đi tới, đợi thấy rõ mặt người nọ, An Cửu không nhịn được mà nhíu mày.
Hạ Hầu Ngự Thiển? Sao gã lại ở trong cung?
Nghi vấn vừa lóe lên trong đầu, nháy mắt tiếp theo, An Cửu liền có được đáp án.
Hạ Hầu trắc phi của Bắc Vương phủ tiến cung dưỡng thương đã nhiều ngày, Hạ Hầu Ngự Thiển là đệ đệ của Hạ Hầu trắc phi, tiến cung thăm tỷ tỷ là chuyện hợp tình hợp lý.
"Thế tử và quận chúa thật ngọt ngào." Hạ Hầu Ngự Thiển đi tới, trên gương mặt ôn tồn lễ độ trước sau đều tươi cười như một, ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn hai người nắm tay lâu một chút.
An Cửu lúc này mới ý thức được, trong lòng run lên, Bắc Sách thế mà nắm tay nàng từ lúc ở ngoài Chu Tước Môn, đến giờ vẫn không buông ra.
Mà nàng lại không hề cảm thấy không ổn, giống như được y nắm tay là chuyện hết sức tự nhiên.
An Cửu nhíu mày, theo bản năng muốn rụt tay, nhưng vừa cử động, bàn tay kia lại dùng sức khiến nàng không thể nhúc nhích.
An Cửu ngước mắt nhìn An Cửu, chỉ thấy ý cười trên gương mặt tuấn mỹ dày dần, một chút cũng không hề cảm thấy nắm tay An Cửu có gi không ổn, càng không có ý định buông ra.
An Cửu thử dùng sức, thấy không tránh được, chỉ đành dẹp bỏ ý niệm này, đối diện với Hạ Hầu Ngự Thiển, ngữ khí nhàn nhạt: "Hạ Hầu công tử hình như là khách quen trong cung."
Nghĩ đến chuyện xảy ra trong thọ thần của Bắc lão vương gia, An Cửu híp mắt, đối với tỷ đệ Hạ Hầu gia này, nàng không thể xem thường!
Hạ Hầu Ngự Thiển nghe ra ý châm chọc, ánh mắt lập lòe, nhưng khóe miệng vẫn duy trì ý cười ôn hòa: "Chẳng qua là gia phụ quan tâm thương thế của tỷ tỷ, mới bảo ta vào cung một chuyến mà thôi, không ngờ lại gặp được hai vị, đúng là có duyên, hai vị tiến cung chắc cũng có chuyện, ta không làm phiền nữa."
Dứt lời, Hạ Hầu Ngự Thiển hành lễ với hai người rồi rời đi.
Đợi Hạ Hầu Ngự Thiển đi rồi, An Cửu mới không nhịn được mà lẩm bẩm: "Chẳng qua là tay bị thương, chảy chút máu thôi, thế mà được quan tâm như vậy, Hạ Hầu trắc phi kia đúng là quý giá."
Chỉ sợ Hạ Hầu trắc phi kia vừa vào cung, phi tần trong hậu cung này đều âm thầm cảm thấy bất an.
Hôm nay có lẽ còn là Hạ Hầu trắc phi, nói không chừng ngày mai sẽ được phong phi, từ bỏ thân phận nữ nhân của Bắc vương gia, lắc mình liền trở thành nữ nhân của hoàng đế!
A, trong hoàng cung này, thậm chí là Đông Sở Quốc e rằng càng thêm náo nhiệt.
Bắc Sách nhìn phản ứng của An Cửu, không nói gì, ánh mắt vẫn ôn hòa như cũ, kéo tay An Cửu đi về phía Trường Nhạc Cung.
Trong Trường Nhạc Cung.
An Cửu và Bắc Sách mới tới cửa cung liền nghe thấy tiếng cười từ trong viện truyền tới.
"Toàn Nhi, con chậm một chút, đừng té ngã... Tới đây, tới bên Nhàn mẫu phi, nhìn xem cả người đầy mồ hôi, lỡ bị cảm lạnh thì phải làm sao?"
Đó là tiếng của Nhàn phi, có điều sự cao hứng trong đó khiến An Cửu phải kinh ngạc.
Tiếp tục đi về phía trước, mới thấy Nhàn Phi ngồi xổm xuống, cẩn thận săn sóc lau mồ hôi cho Lục hoàng tử, bộ dáng quan tâm đó giống hệt thái độ của người làm mẫu thân sủng ái hài tử.
Nhàn Phi... Thật sự rất thích hài tử!
Nhìn Nhàn Phi, An Cửu nghĩ đến phát hiện ngày đó của mình, đối với nữ nhân tôn quý này, trong lòng không khỏi cảm thấy thương tiếc.
Sống trong hoàng cung, bà không lo ăn mặc, vinh hoa phú quý, dù đi đâu cũng tiền hô hậu ủng, nhưng trái tim bà ấy, e rằng rất cô độc!
Ngay cả một hài tử... Cũng không được phép có!
Chỉ vì bà ấy là nữ nhi của Bắc Vương phủ sao?
"An Cửu tỷ tỷ..."
An Cửu còn đang suy tư, tiếng gọi hưng phấn của Bách Lý Toàn vang lên, An Cửu nhìn qua, thấy hài tử đang chạy về phía này, tay Nhàn Phi đang lau mồ hôi cho nó dừng ở không trung, trên mặt hiện lên một tia mất mát.
Nhưng chỉ cái chớp mắt, nhìn Bắc Sách và An Cửu đang nắm tay nhau, Bắc Tự Nhàn lại mỉm cười ôn hòa.
"An Cửu tỷ tỷ, tỷ tiến cung rồi, tỷ tới thăm Toàn Nhi sao?" Bách Lý Khiên tiến lên ôm chặt chân An Cửu, nhìn An Cửu, lại nhìn Nguyên Phi đứng cạnh, "Mẫu phi, nhi thần nói rồi, An Cửu tỷ tỷ sẽ tiến cung thăm Toàn Nhi!"
Sự quyến luyến của Bách Lý Toàn khiến trái tim An Cửu mềm nhũn, nhìn hai vị phi tần đứng cách đó không xa, ý cười trên mặt càng nồng đậm.
"Từ ngày An Cửu và Nhàn Phi tỷ tỷ cứu nó lên từ hồ thánh tâm, người làm mẫu phi này dần mất vị trí quan trọng trong lòng nó, ngày ngày nó cứ ngóng trông An Cửu quận chúa, mỗi ngày đều chạy tới Trường Nhạc Cung vốn là ở đây ôm cây đợi thỏ." Nguyên Phi cười ha ha.
"Mẫu phi, nhi thần cũng rất thích Nhàn mẫu phi." Bách Lý Toàn nhìn Nguyên Phi, nghiêm túc sửa đúng.
"Đúng đúng đúng, con cũng rất thích Nhàn mẫu phi, nhưng bây giờ Nhàn mẫu phi của con và An Cửu tỷ tỷ đều có việc, mẫu phi dẫn con tới chỗ khác chơi." Nguyên Phi đi tới kéo Bách Lý Toàn.
Nhưng Bách Lý Toàn lại không tha, nó vừa mới gặp được An Cửu tỷ tỷ, sao có thể tách ra được?
Bách Lý Toàn nhìn An Cửu, ánh mắt đáng thương kia khiến người ta không khỏi thương tiếc.
An Cửu mỉm cười, sờ đầu nó: "Lát nữa An Cửu tỷ tỷ đi tìm đệ được không?"
"Được, vậy đệ hồi cung chờ An Cửu tỷ tỷ, An Cửu tỷ tỷ, tỷ phải tới đó!" Mặt mày Bách Lý Toàn mới hớn hở, nghe lời theo Nguyên Phi rời khỏi Trường Nhạc Cung, lúc đi còn quay đầu nhìn An Cửu.
An Cửu nhìn theo hai người, Bách Lý Toàn là hoàng tử nhỏ nhất của Tĩnh Phong Đế, so với các huynh trưởng, hiện giờ nó còn nằm ngoài quyền lợi tranh đấu, đây chưa chắc không phải là hạnh phúc.
"Hai dứa cũng nên sinh hài tử rồi, tiểu sinh mệnh đó thật sự rất đáng yêu." Nhàn Phi đến gần hai người, nhìn họ nắm tay, đáy mắt có thêm vài phần ái muội.
Tẩu tử ở trên trời có linh thiêng, nếu thấy Bắc Sách và An Cửu như thế cũng có thể nhắm mắt!
Nụ cười trên mặt An Cửu lập tức cứng đờ, thật sự không hổ đều là người Bắc Vương phủ, hôm ấy Bắc lão vương gia bảo nàng sinh hài tử, hôm nay, Nhàn Phi cũng bảo nàng sinh hài tử, nàng chỉ mới đính hôn với Bắc Sách, còn chưa đính hôn, không phải sao?
An Cửu nhìn thoáng qua Bắc Sách, chỉ thấy Bắc Sách vẫn tươi cười ôn hòa, không hề cảm thấy lời này có chỗ nào không ổn, ngược lại còn suy nghĩ sâu xa, giống như đang suy xét chuyện hài tử.
Khóe miệng An Cửu không nhịn được mà run rẩy, đảo mắt nhìn Bắc Tự Nhàn dịu dàng nhã nhặn, theo bản năng buột miệng: "Nhàn Phi nương nương thích hài tử như vậy, sao không sinh một đứa?"
Dứt lời, Bắc Tự Nhàn giật mình, sinh một đứa?
A, bà sớm đã biết, từ ngày bắt đầu tiến cung, đời này đã chú định sẽ không thể có hài tử, mà mấy chục năm trôi qua, sự thật cũng như thế, không phải sao?
Bà từng thử rất nhiều phương pháp nhưng vẫn không thể hoài thai được, bà biết, nguyên nhân không nằm ở bà, mà có người không cho phép bà sinh cốt nhục của Bách Lý gia.
Bắc Tự Nhàn cười chua xót: "Ta đã từng tuổi này, sao có thể sinh hài tử?"
"Nếu Nhàn Phi nương nương muốn sinh, chắc chắn sẽ có cách!"
Trong hoàng cung này chỉ có Nhàn Phi là bằng hữu của nàng, chỉ vì bà là nữ nhi của Bắc Vương phủ mà bị tước đi quyền làm mẫu thân, điều này thật sự quá tàn nhẫn, mà tất cả... Không phải đều do ý của hoàng đế cao cao tại thượng kia sao?
Lời này như búa tạ đánh vào trái tim Bắc Tự Nhàn, muốn sinh? Bà đương nhiên muốn sinh, ở hậu cung này, bà chưa từng cảm thấy Hoàng Thượng là của mình, bà hâm mộ Nguyên Phi, hâm mộ Thục Phi, thậm chí hâm mộ Ngọc Hoàng Hậu, bởi vì bọn họ có nhi tử, có hi vọng, cho dù là một công chúa thì sao?
Cũng là nơi bà ký thác tâm tư.
Trong mắt người ngoài, Nhàn Phi này cao cao tại thượng, đứng đầu tứ phi, ở hậu cung này, là người là gần với Hoàng Hậu nhất, nhưng không có ai biết trái tim bà cô độc thế nào, có lẽ cái ngày bà tiến cung đã chú định sớm khô héo.
Nhưng vô số lần bà từng nghĩ, bản thân muốn cả đời cứ như vậy sao?
Bà biết, phụ vương cố gắng duy trì sự cân bằng của Bắc Vương phủ và hoàng thất, nhưng cân bằng này không phải vĩnh viễn, một ngày nào đó sẽ bị đánh cỡ.
Đến lúc ấy, bà chính là vật hi sinh lớn nhất, không nói đến Hoàng Thượng sẽ không thủ hạ lưu tình, ngày cả phụ thân... Thời điểm đồng ý đưa bà vào cung, phụ thân đã vứt bỏ cả đời này của bà.
Bắc Tự Nhàn nhìn An Cửu, bà biết, tâm tư nữ tử này khôn khéo, nàng nhìn ra sự bi ai của mình, thương tiếc cảnh ngộ của mình, nhưng... Bắc Tự Nhàn cười chua xoát, đừng nói việc bà sinh hài tử Hoàng Thượng sẽ không đồng ý, ngay cả phụ vương cũng vậy.
Nghĩ đến chuyện xảy ra trong thọ thần của phụ vương, Bắc Nhu vừa có thai liền bị phát hiện, kết cục là gì?
Ánh mắt Bắc Tự Nhàn lập lòe, có vài thứ tuy rằng tốt đẹp, nhưng rõ ràng biết đụng vào sẽ hủy diệt, vậy chi bằng đứng nhìn từ xa.
Gạt bỏ suy nghĩ ra khỏi đầu, Bắc Tự Nhàn khẽ cười, đi lên trước, thân mật nắm tay An Cửu: "Không nói việc này nữa, có thể thấy hai đứa như thế, ta đã rất vui. A Cửu, tới đây, chúng ta vào trong ngồi, Trường Nhạc Cung mới có trà ngon, ta sai người pha cho hai đứa dùng thử."
An Cửu nhìn nụ cười trên mặt Bắc Tự Nhàn, càng cảm thấy đáng thương, bà rõ ràng rất muốn hài tử, nhưng...
An Cửu không nhắc việc này nữa, ba người vào đại điện, Bắc Tự Nhàn sai người dâng trà. Ba người ngồi xuống, Bắc Tự Nhàn nhìn hai người họ, chậm rãi nói: "Gần đây Hoàng Thượng bận rộn, mất công hai đứa tới thăm ta."
An Cửu giật mình, bận? Bận lấy lòng niềm vui mới sao?
"Gần đây phụ vương ở trong cung thế nào?" Bắc Sách nhấp một ngụm trà, lúc nhắc tới phụ thân, trong mắt không có bao nhiêu cảm xúc.
Bắc Tự Nhàn cười lạnh, rất hiển nhiên, Bắc vương gia ở trong mắt bọn họ không có địa vị gì, thậm chí... Tính cách không có phong phạm của Bắc gia khiến họ có chút thất vọng.
"Đại ca... A, còn có thể thế nào? Mỗi ngày đều ở bên Hạ Hầu trắc phi, nghe nói ngay cả khi Hạ Hầu trắc phi đi nhà xí cũng đi theo trông chừng, nhưng như thế thì sao? Đây là hoàng cung, người huynh ấy muốn phòng là Hoàng Thượng, ở địa bàn của sói sao có thể phòng sói?" Bắc Tự Nhàn đạm mạc nói, "Hôm trước, Hoàng Thượng ngủ lại chỗ Hạ Hầu trắc phi, phụ vương con nổi giận lôi đình, tức giận tới ngất đi, e là ngay cả Hoàng Thượng cũng cho rằng huynh ấy vì quá tức giận mà rời khỏi hoàng cung, nhưng không ngờ huynh ấy vẫn ở đây, xem ra là định đoạt người với Hoàng Thượng tới cuối cùng."
An Cửu vừa nghe liền nhìn Bắc Sách, trong lòng không khỏi thay đổi cách nhìn về Hạ Hầu Âm kia.
Hạ Hầu Âm đúng là lợi hại, thế mà có thể khiến hai nam nhân si mê như vậy, a... Xem ra quan hệ giữa Bắc Vương phủ và hoàng thất chỉ sợ càng tan vỡ nhanh hơn.
An Cửu nhìn Bắc Tự Nhàn, thấy sắc mặt bà có chút khác thường, đó không phải ghen ghét, mà là bất an và lo lắng, thậm chí... Loáng thoáng có chút hận.
Đúng vậy, vớ bà mà nói, mâu thuẫn giữa Bắc Vương phủ và hoàng thất kích phát càng sớm, điều đó có nghĩa ngày chết của bà càng đến gần, nếu nói bà là cỏ dại đang giãy giụa trong lửa lớn, thì Hạ Hầu Âm kia chính là cơn gió khiến ngọn lửa lan rộng.
Bà sao có thể không lo lắng, sao có thể không hận?
Chỉ là Nhàn Phi tâm tư thuần lương, cho dù hận, bà cũng sẽ không làm gì.
"Phụ vương... Là bị mê đảo tâm hồn." Ngay cả Bắc Sách cũng không nhịn được mà thở dài, trong lòng cũng rõ, thế cục lúc này chỉ sợ càng thêm căng thẳng.
"Hạ Hầu Âm kia đúng là có bản lĩnh, năm đó ả gả vào Bắc Vương phủ, ta cứ tưởng sẽ là con..." Bắc Tự Nhàn nhìn thoáng qua An Cửu, dừng lời phía sau nói lại, "May mà Bắc Vương phủ ta qua được một kiếp này!"
An Cửu nhíu mày, sẽ là Bắc Sách sao?
Năm đó Hạ Hầu Âm vốn phải gả cho Bắc Sách?
Còn có việc này?
An Cửu nhìn thoáng qua Bắc Sách, Bắc Tự Nhàn và Bắc Sách còn nói gì đó, An Cửu đã không còn nghe lọt, mãi đến khi hai người rời khỏi Trường Nhạc Cung, đi xa rồi, giọng của Bắc Sách vang lên mới kéo tâm tư An Cửu trở về.
"Sao thế? Ghen tị?" Âm thanh trong trẻo dường như còn mang theo ý cười.
An Cửu giật mình, theo bản năng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cười như không cười kia, ý thức bản thân thất thố, lập tức phản bác: "Ghen? Ghen cái gì?"
Bắc Sách nhíu mày, chút tâm tư này của An Cửu sao qua được mắt y?
"Người Hạ Hầu Âm phải gả cho luôn là phụ vương, có điều... Có kẻ đã lừa Hạ Hầu Âm mà thôi."
Có kẻ lừa Hạ Hầu Âm? Ai?
Địa vị của Bắc Vương phủ ai cũng muốn trèo lên, còn cả dã tâm của Hạ Hầu gia kia... An Cửu lẩm bẩm: "Hạ Hầu Nghi khiến Hạ Hầu Âm cho rằng mình sẽ gả cho chàng?"
Bởi vậy, Hạ Hầu Âm thậm chí ngay cả nghi thức cũng không để bụng, liền vào Bắc Vương phủ, nhưng nàng ấy hoàn toàn không ngờ người nàng ấy phải gả lại là kẻ đáng tuổi phụ thân của mình sao?
A, không ngờ chuyện này còn có nội tình như vậy!
An Cửu nhìn Bắc Sách, cười như không cười: "Xem ra mị lực của Bắc thế tử thật sự không nhỏ, người ta năm đó là đệ nhất mỹ nhân, nàng ấy vì hướng về chàng mà gả vào Bắc Vương phủ, mỹ nhân nũng nịu như vậy lại bị lừa gạt, chàng không hề thương tiếc sao?"
Bắc Sách nhàn nhạt nhìn An Cửu: "Vị tiểu thư hôn thê đó là trắc phi của phụ vương ta, muốn thương tiếc cũng nên là phụ vương ta thương tiếc, liên quan gì đến ta? Thật ra thì Bách Lý Vũ và cô cô đã nhắc nhở ta một chuyện."
Nghĩ đến gì đó, ánh mắt Bắc Sách đột nhiên trở nên âm trầm.
An Cửu nhíu mày, không khỏi nhớ lại chuyện vừa xảy ra ở ngoài Chu Tước môn, lại nghe tiếng của Bắc Sách lần nữa vang lên.
"Hôn sự của chúng ta nên sớm tiến hành." Dứt lời, Bắc Sách nhìn An Cửu giật mình đến há miệng, càng cười bỡn cợt, không đợi nàng hoàn hồn, thân ảnh màu trắng kia đã đi về phía trước, bước chân nhẹ nhàng thoạt nhìn tâm tình không tồi.
An Cửu nhìn theo tấm lưng y, nhíu mày càng chặt.
Tiến hành hôn sự? Hôn sự này không phải chỉ mới định ra thôi sao?
Nam nhân này... Lời khi nãy y nói là sự thật, hay là chỉ... Trêu nàng mà thôi?
An Cửu nhíu mày, nam nhân này nàng thật sự không thể nhìn thấu.
An Cửu lắc đầu, đi theo thân ảnh màu trắng kia.
Bên ngoài Thừa Huy Điện, tới canh giờ Tĩnh Phong Đế triệu kiến, giờ phút này, An Cửu, Bắc Sách, công chúa Tây Lương, Tuyên Vương, Bách Lý Vũ đều đang chờ.
Trong điện thỉnh thoảng truyền ra tiếng gầm lên của Tĩnh Phong Đế, nội thị chờ bên ngoài đều nơm nớp lo sợ.
"Bên trong đã xảy ra chuyện gì?" Bách Lý Vũ kéo một thái giám, trầm giọng hỏi.
Thái giám kia không dám mở miệng, nhưng... Đón nhận ánh mắt tà ác của Vũ vương gia, gã kinh hồn táng đảm, vội nói: "Là Sùng Ninh công chúa... Nàng ấy... Hôm nay Hạ Hầu tiểu chủ ở Ngự Hoa Viên, vừa lúc Sùng Ninh công chúa gặp, Sùng Ninh công cháu va chạm Hạ Hầu tiểu chủ, có lẽ đã nói vài lời khó nghe, việc này để Hoàng Thượng biết được, hiện tại Sùng Ninh công chúa đang ở bên trong..."
Sùng Ninh công chúa? Đó không phải là công chúa được nuôi dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu sao?
Nghe nói Sùng Ninh công chúa là nữ nhi Tiêu Thái Tử Phi năm đó để lại, xưa nay không được Hoàng Thượng sủng ái, tuy được Hoàng Hậu nuôi dưỡng nhưng không hề được coi trọng, năm nay đã hai mươi hai tuổi lại không tìm được hôn sự, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu càng không nhắc tới chuyện này, người trong cung đều suy đoán e rằng Sùng Ninh công chúa sẽ chết già trong cung.
Nàng ấy va chạm Hạ Hầu Âm sao?
Hạ Hầu tiểu chủ? An Cửu nhướng mày, mọi người đã coi Hạ Hầu Âm thành người của hậu cung rồi?
Tĩnh Phong Đế này là đang phẫn nộ vì hồng nhan!
Có điều, vì sao Sùng Ninh công chúa kia lại va chạm Hạ Hầu Âm?
An Cửu theo bản năng nghĩ đến Ngọc Hoàng Hậu, chỉ sợ Sùng Ninh chẳng qua là bia ngắm bị Ngọc Hoàng Hậu dùng để thử thái độ của Hoàng Thượng với Hạ Hầu Âm mà thôi!
Nghe tiếng rống giận cùng ném đồ trong điện truyền ra, An Cửu nhướng mày, e rằng nhận được tin tức này, trong lòng Ngọc Hoàng Hậu càng thêm sụp đổ!
An Cửu đang suy tư, một người trong điện bước ra, trên người mặc cung trang, châu ngọc quý giá, lại không hề có chút quý khí, chỉ thấy nàng khóc lóc chạy ra ngoài, nhìn ngoài điện đầy người, không khỏi sửng sốt, nhưng chỉ trong chốc lát, ngay sau đó liền lưu loát quỳ gối ngoài đại điện.
An Cửu nhìn người nọ, đây là Sùng Ninh công chúa sao?
So với An Khang công chúa ương ngạnh ngạo mạn, Sùng Ninh công chúa này lại trầm tĩnh hơn rất nhiều, càng khiến An Cửu hiểu, lần bị trách cứ này không phải lỗi do nàng gây ra.
Không biết vì sao, nàng lại cảm thấy tò mò về vị Sùng Ninh công chúa này.
Nữ nhi của Tiêu Thái Tử Phi?
Nghe nói năm đó Tề Vương nổi loạn, sau lưng có Tiêu gia ủng hộ, đích trưởng nữ của Tiêu gia gả cho Tề Vương, mà Tiêu Thái Phi kia chẳng qua là thứ nữ bà con xa mà thôi, Tiêu gia đưa ra lựa chọn như vậy, đương nhiên là hi vọng nữ nhi thân sinh của mình bước lên vị trí cao nhất.
Nhưng không ngờ rằng, năm đó mưu biến thất bại, cả nhà Tề Vương bị tru di, Tiêu gia cũng thế, mấy trăm người bị chém đầu trước mặt dân chúng, mà Thái Tử Phi là dư nghiệt của Tiêu gia lúc đó lại là một trường hợp vô cùng xấu hổ.
Dù thế nào, bà cũng nằm trong cửu tộc Tiêu gia, nhưng lại là thê tử của Thái Tử, thậm chí lúc ấy còn hoài thai, đúng mấy tháng sau lâm bồn.
Sau này Thái Tử đăng cơ, có lẽ nhớ thương Tiêu Thái Phi sinh hạ công chúa, nên giữ lại cho bà một mạng, nhưng vị trí Hoàng Hậu bà hoàn toàn vô duyên.
Tiêu Thái Tử Phi cũng rất thức thời, chủ động thỉnh chỉ Tĩnh Phong Đế, biếm mình vào lãnh cung.
Cuối cùng, như yêu cầu của bà, Tiêu Thái Tử Phi bị biếm vào lãnh cung, Sùng Ninh công chúa được nuôi dưới danh nghĩa của Ngọc Hoàng Hậu, nghe nói cho đến hôm nay, Tiêu Thái Tử Phi ở trong lãnh cung kia đều an phận thủ thường, chưa từng ra ngoài một lần.
Có mẫu thân gánh trên lưng gia tộc phản bội như vậy, ngày tháng trong cung của Sùng Ninh công chúa có thể tưởng tượng được, thân phận công chúa chẳng qua cũng là vỏ rỗng mà thôi.
An Cửu híp mắt, không biết Tiêu Thái Tử Phi kia có nghe nói tình cảnh của nữ nhi mình không, nếu biết, e là cũng sẽ đau lòng.
Thở dài trong lòng, đoàn người An Cửu vào đại điện, vừa vào lại thấy trên điện không chỉ có Tĩnh Phong Đế, ngay cả Hạ Hầu Âm cũng ở đây.
Gặp Hạ Hầu Âm, An Cửu vẫn không nhịn được mà cảm thấy kinh diễm, gương mặt này thật sự xứng với danh xưng khuynh quốc khuynh thành, nhưng đó chỉ là cái chớp mắt, An Cửu liền khôi phục như thường.
Nàng lúc này chỉ chú ý tới người bên cạnh Hạ Hầu Âm, là một lão cung nữ khá quen mắt.. Đột nhiên trong đầu nàng nhớ tới một người, thì ra... Đây không phải lão cung nữ làm bạn với nàng hôm trung thu ấy ở Hoa Thần Điện sao?
Bà ấy... Thế mà trở thành nha hoàn hầu hạ Hạ Hầu Âm?
A, thú vị, trong cung nhiều cung nhân như vậy, cố tình lại để một lão cung nữ tới hầu hạ, thật sự khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Mọi người hành lễ với hoàng đế, An Cửu phát hiện ánh mắt của Hạ Hầu Âm kia như có như không đảo qua Bắc Sách, nghĩ đến tin tức có được ở chỗ Nhàn Phi nương nương khi nãy, An Cửu nhíu mày, năm đó Hạ Hầu Âm gả cho Bắc Sách không thành, giờ phút này đã buông xuống rồi sao?
Ngay lập tức, trong lòng An Cửu đã có đáp án, đây là một nữ tử khôn khéo, hiện tại nàng ấy ngồi ở Thừa Huy Điện này, nàng ấy nên biết đối với vài thứ, nàng ấy đã không còn tư cách ảo tưởng.
Nàng ấy tiến cung vì mục đích của mình, không phải sao?
Quả nhiên, chỉ nhìn Bắc Sách vài lần, Hạ Hầu Âm liền dời mắt đi, ánh mắt chỉ nhàn nhạt nhìn ly trà trước mặt, an tĩnh ưu nhã.
Tĩnh Phong Đế nhìn mấy người tới liền nở nụ cười, nhưng thấy Bắc Sách và Bách Lý Vũ ở đây, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Bắc thế tử, Vũ vương gia, các ngươi tiến cung làm gì?" Tĩnh Phong Đế híp mắt, tính toán xem sự tồn tại của hai người này có uy hiếp tới mục đích ông ta gọi đám người An Cửu tiến cung hay không.
"Vũ Nhi nhớ hoàng bá, vừa lúc muốn đi thăm, không ngờ lại gặp bọn họ... Ha ha, Hoàng Thượng, mọi người cứ lo việc của mọi người đi, coi ta như không khí là được." Bách Lý Vũ vẫn mang bộ dáng bất cần đời.
Tĩnh Phong Đế nhíu mày, phòng bị nhìn Bắc Sách.
"Hoàng Thượng, thần đến vì An Cửu." Bắc Sách khẽ cười, câu trả lời không chút kiêng dè.
Nói thẳng như vậy khiến An Cửu giật mình.
Tĩnh Phong Đế vừa nghe, ngây ra một lúc, liền cười ha ha: "Vì An Cửu? Cặp vợ chồng son các ngươi tình cảm thật tốt! Sao hả? Ngươi lo nàng ấy tiến cung bị trẫm khó xử sao?"
Bắc Sách chỉ đáp: "Tính tình Cửu Nhi không tốt, thần lo nàng ấy va chạm Hoàng Thượng!"
"A, thôi đi, khó được ngươi đối với một nữ tử như thế, giai nhân đúng là nên được sủng ái..." Tĩnh Phong Đế nhìn Hạ Hầu Âm, sủng nịnh trong mắt không nói nên lời, càng không kiêng dè ở đây có nhiều người nhìn như vậy.
An Cửu khinh thường, đoạt tiểu thiếp của người ta tới sủng, Tĩnh Phong Đế này đúng là không biết xấu hổ!
Mà Hạ Hầu Âm kia... Khó trách Khanh vương phi nói nàng ấy là hồ ly tinh!
"Có điều Bắc Sách ngươi không cần quá lo lắng, hôm nay trẫm triệu An Cửu tới là vì việc chọn người hòa thân với công chúa Tây Lương, việc này lúc ấy công chúa Tây Lương đã tự mình giao cho An Cửu, thời gian đã qua lâu như vậy, chắc cũng có kết quả rồi đúng không?" Ánh mắt sắc bén của Tĩnh Phong Đế nhìn về phía An Cửu.
"Kết quả xem như đã có." An Cửu lặng lẽ nhìn công chúa Tây Lương, tuy đeo khăn che mặt, nhưng thần sắc căng thẳng vẫn bị An Cửu nhìn thấy.
"Người ngươi chọn là ai?" Tĩnh Phong Đế nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.
Công chúa Tây Lương theo bản năng nắm chặt hai tay, nhìn Bách Lý Vũ.
Mọi người đồng loạt nhìn An Cửu, An Cửu không chút hoang mang trả lời: "Vũ vương gia Bách Lý Vũ!"
Dứt lời, những người ở đây đều ngẩn ra, sắc mặt Tĩnh Phong Đế trầm xuống, ông ta cho rằng An Cửu chọn ai cũng được, ông ta đều có thể lấy Ngạn Nhi ra, Ngạn Nhi rõ ràng vượt trội trong số những người ưu tú, nhưng cố tình lại là Bách Lý Vũ...
Tĩnh Phong Đế nhíu mày, đương nhiên ông ta không hài lòng đáp án này, thậm chí còn ảnh hưởng tới kế sách trước đó.
Phản ứng của Tĩnh Phong Đế sớm đã nằm trong dự đoán của An Cửu, An Cửu tiếp tục: "Luận thân phận, Vũ vương gia và công chúa Tây Lương vô cùng xứng đôi, luận tướng mạo, Vũ vương gia tuấn tú lịch sự, phong lưu phóng khoáng, công chúa Tây Lương hoa dung nguyệt mạo, càng là cực xứng..."
"Bổn vương tuấn tú lịch sự, phong lưu phóng khoáng, An Cửu ngươi tuy hơi xấu một chút nhưng bổn vương không chê, chúng ta cũng rất xứng, bảo Hoàng Thượng tứ hôn cho chúng ta đi!"
An Cửu còn chưa nói xong, Bách Lý Vũ bỗng nhiên chen ngang, lời này như quả đạn dược nổ trong đại điện này.
An Cửu giật mình, Bách Lý Vũ này... Hắn nói cái gì?
"Vũ vương gia đừng quên, An Cửu đã có hôn sự trong người, ta ngược lại cũng cảm thấy hôn sự này môn đăng hộ đối, Vũ vương gia cũng tới tuổi cưới vợ rồi, hôn sự nên định ra, công chúa Tây Lương là người được chọn thích hợp nhất." Bách Sách ưu nhã thong dong lên tiếng.
"Ngươi..." Bách Lý Vũ nghẹn tới đỏ mắt, nhìn thoáng qua An Cửu, không thể nói rõ tư vị lúc này, nàng vốn có ý tốt, nhưng... Bách Lý Vũ quét mắt nhìn công chúa Tây Lương, thấy nàng ấy hơi nhíu mày, tâm trạng càng bực bội.
"Ha ha... Nếu Vũ Nhi không đồng ý..." Tĩnh Phong Đế cười lớn, đây chính là lý do để ông ta đề nghị Ngạn Nhi là người hòa thân, không phải sao?
Nhưng ông ta còn chưa nói xong, công chúa Tây Lương đã quỳ xuống đất, hành đại lễ.
"Hoàng Thượng, Cẩm Hoàn vừa lòng với người An Cửu quận chúa chọn, Cẩm Hoàn không phải Vũ vương gia sẽ không gả!" Từng câu từng chữ công chúa Tây Lương nói vô cùng kiên định.
Bách Lý Vũ nhíu mày, An Cửu tán thưởng nhìn công chúa Tây Lương, lại nhìn Tĩnh Phong Đế, thấy sắc mặt ông ta âm trầm, a, ông ta đang khó xử sao?
Một khi đã vậy, nàng khiến ông ta khó xử thêm một chút thì có thế nào?
Cảm nhận ánh mắt Bắc Sách đang nhìn mình, lá gan cũng lớn hơn một chút, An Cửu tiến lên trước một bước, cao giọng: "Thần nữ vẫn nhớ khi ấy trên yến tiệc trung thu, Hoàng Thượng nói, nếu chọn người hòa thân, bắt buộc phải chọn người công chúa Tây Lương vừa lòng, vậy hôm nay, người thần nữ chọn khiến công chúa Tây Lương không gả là không thể, công chúa Tây Lương chắc rất vừa lòng với người An Cửu chọn đúng không? Như vậy nhiệm vụ của An Cửu cũng coi như hoàn thành."
Dứt lời, Tĩnh Phong Đế sửng sốt, lời này của An Cửu đã phá hoảng tốt cả đường lui của ông ta.
Vừa lòng... A, công chúa Tây Lương vừa lòng, nhưng ông ta không vừa lòng!
Mà... Không, ông ta không sai, ông ta vốn cho rằng công chúa Tây Lương không có dự tính gi trước, nhưng không ngờ... Người nàng vừa ý là Bách Lý Vũ?
Cô nhi Dự Thân Vương này tuy có thể kế thừa vương vị nhưng cũng chỉ là dòng bên của hoàng thất, nào so được với con của ông ta?
Nhưng... Tĩnh Phong Đế nắm chặt tay thành đấm, trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn cường ngạnh nói: "Trẫm lại cảm thấy Tuyên Vương là người được chọn hòa thân thích hợp hơn, dù sao chỉ có công chúa Tây Lương vừa lòng, Vũ Nhi không ý, hôn sự này cũng không thể ép buộc."
An Cửu và công chúa Tây Lương nhíu mày, các nàng cho rằng Tĩnh Phong Đế đã không còn cơ hội nhắc tới Tuyên Vương, không ngờ... Ông ta bức thiết muốn Tuyên Vương cưới công chúa Tây Lương đến vậy sao?
Công chúa Tây Lương nhìn thoáng qua An Cửu, An Cửu nhăn mày, hiện tại, Bách Lý Vũ phải gật đầu đồng ý mới được, nhưng...
An Cửu nhìn Bách Lý Vũ, chỉ thấy hắn nhíu chặt cung mày, nhưng ánh mắt lập lòe lại đang tỏ rõ sự phản đối trong lòng, nhưng nó không hề kiên định.
An Cửu bắt được điểm này, trong lòng hân hoan, với sự hiểu biết của nàng về Bách Lý Vũ, có thể khiến hắn buông lỏng như vậy, chắc chắn có thể đột phá, mà Bách Lý Vũ... Không phải hoàn toàn phản đối hôn sự này?
Bách Lý Vũ là người thích làm việc theo sở thích, giờ phút này buông lỏng có ý nghĩa gì?
An Cửu thở dài: "Hoàng Thượng nói đúng, Vũ vương gia không đồng ý, xác thật không thể buộc ngài ấy thành thân, việc này sao có thể làm khó nhau được? Công chúa Tây Lương..." An Cửu nhìn công chúa Tây Lương, đối diện ánh mắt nghi hoặc của nàng, khóe miệng cười như không cười, "Công chúa từ bỏ đi, cái gì là không phải ngài ấy sẽ không gả? Mau đánh mất ý niệm này, Tuyên Vương điện hạ là sự lựa chọn không tồi, người gả cho Tuyên Vương, đó chính là Tuyên vương phi, thân phận địa vị không hề thấp hơn Vũ vương phi, còn về Vũ vương gia,... Với tính tình đó, sau khi gả qua, ít nhất sẽ buồn bực không vui, nhưng nếu mệnh khổ một chút, biết đâu phải chịu thêm tra tấn. Nếu đã biết trước cuộc đời sẽ như vậy, hà tất phải đâm đầu chịu khổ?"
Công chúa Tây Lương nhíu mày, không chỉ nàng ấy, ngay cả Bách Lý Vũ cũng nhăn mày, An Cửu lặng lẽ quan sát, ý cười trên khóe miệng càng đậm. .
||||| Truyện đề cử:
Trừ Yêu Truyện |||||
Xem ra suy đoán của nàng đúng, có lẽ công chúa Tây Lương này và Bách Lý Vũ sớm đã có giao thoa!
Có thể khiến Bách Lý Vũ như thế, công chúa Tây Lương muốn thuần phục con ngựa hoang này không có khả năng.
Thấy tình hình như vậy, An Cửu càng hứng thú, nàng tới gần công chúa Tây Lương, thấp giọng: "Có định ra hôn sự này không, mấu chốt phải xem công chúa có thoát ra ngoài hay không."
Công chúa Tây Lương giật mình, nàng ấy cũng là nữ tử thông minh, nhìn An Cửu, thân thể run rẩy, thoát ra ngoài?
Nàng bắt buộc phải gả cho Bắc Lý Vũ, vì chuyện này, cái gì nàng cũng có thể trả giá!
Ánh mắt ngưng tụ kiên định, công chúa Tây Lương đột nhiên đứng dậy, trước mặt mọi người đi về hướng Bách Lý Vũ.
Mọi người sửng sốt, ngay cả Bách Lý Vũ cũng ngây ra, không biết công chúa Tây Lương định làm gì!
Cách Bách Lý Vũ một bước, công chúa Tây Lương dừng lại, đã không còn ý định đi về phía trước, điều này làm Bách Lý Vũ cũng thả lỏng phòng bị, nhưng một khắc đó, hắn hoàn toàn không ngờ nữ nhân trước mắt lại xông tới, hắn căn bản không kịp phản ứng, môi đã bị phong bế...
Mà cũng đúng lúc đó, khăn che mặt của công chúa Tây Lương rơi xuống, mà lúc này, mọi người chỉ kinh ngạc với hành động cưỡng hôn của nàng, nào lo chú ý tới gương mặt kia?
An Cửu nhướng mày, càng thêm tán thưởng.
"Vũ vương gia, ngài không cưới ta là không thể, đây là mạng của ngài, ngài không thể trốn thoát, cần gì giãy giụa?"