Tiêu Văn Tuệ cười ha ha: "À, Nguyệt Nhi đột nhiên thấy không khỏe, sợ là sẽ tới muộn, bổn cung đã sai người đi gọi rồi nhưng lại không đành lòng quấy rầy nó nghi ngơi. Đứa cháu gái này của bổn cung thân thế rất đáng thương, bổn cung cũng phải thương tiếc."
Thân thế đáng thương khiến người ta thương tiếc?
"Người đáng thương đương nhiên khiến mọi người thương tiếc!" An Cửu chỉ nhàn nhạt một câu.
Có câu người đáng thương tất có chỗ đáng giận, không biết chỗ đáng thương của Nguyệt quận chúa này là gì.
Đúng lúc này bên ngoài có một cung nữ chạy vào, mặc kệ nhiều người ở đây, nàng ta đi thẳng đến bên Tiêu Văn Tuệ, thì thầm vào tai bà ta, bà ta lập tức bật cười: "Ha ha, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới, Nguyệt quận chúa tới rồi."
Mọi người đều nhìn về phía cửa, không khỏi kinh ngạc. Tới rồi? Những mãi không thấy Nguyệt quận chúa kia đâu, rất nhiều người đều chửi thầm, Nguyệt quận chúa này không lẽ ỷ vào việc mình là cháu gái của Tiêu hoàng hậu, cố ý tới muộn sao?
Bọn họ càng muốn xem xem Nguyệt quận chúa kia rốt cuộc là nhân vật thế nào.
Nhưng đang nghĩ, một tiếng đàn bỗng vang lên, An Cửu theo bản năng nhíu mày. Mọi người còn chưa từ tiếng đàn hoàn hồn thì không biết từ đâu một bóng hình xinh đẹp màu trắng phiêu nhiên vào phòng, theo tiếng đàn, dáng múa của nữ tử ấy ưu nhã càng khiến người ta lóa mắt.
Các phi tần ngồi đây không nhịn được mà khen ngợi, nếu bảo tiếng đàn của Hạ Hầu Âm là tuyệt nhất kinh thành thì dáng múa của nữ tử trước mặt có thể sánh ngang tiếng đàn ấy.
Bạch y nữ tử, mỗi một cử chỉ, mỗi một bước đi đều toát lên nét ma mị, nhưng lụa mỏng che mặt lại khiến người ta không thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng, có điều chỉ thông qua đôi mắt để lộ ra ngoài vẫn có thể nhìn ra bô dáng yêu tinh đang dụ hoặc người khác, ngay cả An Cửu cũng ngây ra.
Đây chắc hẳn là Nguyệt quận chúa mà Tiêu hoàng hậu nhắc đến!
Không chỉ An Cửu, dựa vào trực giác của nữ nhân, mỗi nữ nhân ở đây đều cảm nhận được sự nguy hiểm của nữ nhân này. Tiêu hoàng hậu tìm được một cháu gái như vậy là đang có chủ ý gì đây?
Cuối cùng cũng hết một khúc nhạc, nữ tử bạch y kia mới ngừng lại.
Tiêu hoàng hậu lập tức vẫy tay với nàng: "Nguyệt Nhi, tới đây, vất vả cho con rồi, đến ngồi cạnh bổn cung đi."
Nhìn ánh mắt từ ái tràn ngập ý cười của Tiêu Văn Tuệ, mọi người đều kinh ngạc. Nghe nói trong tiệc sinh thần của Sùng Ninh công chúa, thời điểm Sùng Ninh công chúa bị lưu đày, người làm mẫu phi như Tiêu hoàng hậu thậm chí còn không cầu tình, bây giờ lại hiền hòa với nữ tử bên cạnh như thế. Không chỉ vậy, thái độ của bà ta dành cho An Cửu cũng khiến mọi người thắc mắc, cứ như An Cửu và Nguyệt quận chúa này mới là nữ nhi thân sinh của bà ta.
Dưới ánh mắt của mọi người, nữ tử bạch y chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu hoàng hậu.
"Nguyệt Nhi tham kiến dì!" Nữ tử bạch y hành lễ, bộ dáng dịu dàng như nước càng khiến người ta thương tiếc.
Cảm giác này khiến An Cửu nhớ lại lời Tiêu hoàng hậu vừa nói, thân thế đáng thương khiến người ta thương tiếc, bây giờ vừa gặp đúng là khiến người ta thương tiếc, dáng vẻ nhu nhược đáng thương này còn trông có vẻ vô tội vô hại, nhưng theo kinh nghiệm của nàng, nữ tử như vậy hoặc là thật sự vô lại, hoặc là... Vô cùng xấu xa.
Có điều với dáng vẻ nhu nhược này cộng thêm điệu múa hồ ly tinh khi nãy, chỉ sợ dùng nam nhân có sức tự chủ ở trước mặt nàng ấy cũng không cầm giữ được.
"Nguyệt Nhi, chào hỏi các vị phi tần và Bắc vương phi đi." Lúc nói chuyện, Tiêu Văn Tuệ không thèm nhìn đám phi tần kia mà nhìn thẳng vào mắt An Cửu.
Nữ tử bạch y khẽ cười, xoay người hành lễ với các phi tần, lúc đối mặt với An Cửu, ánh mắt nàng cũng tràn ngập ý cười: "Nguyệt Nhi thỉnh an Bắc vương phi!"
Nhìn vào mắt nữ tử này, nàng ấy cho nàng cảm giác vừa quen thuộc nhưng lại xa lạ, cảm giác này khiến An Cửu càng phòng bị: "Nguyệt quận chúa đa lễ rồi. Hôm qua nhận được lễ vật của Nguyệt quận chúa, An Cửu thật sự thụ sủng nhược kinh, khi nãy nghe hoàng hậu nương nương nói Nguyệt quận chúa không khỏe, An Cửu vốn còn lo lắng, có điều được chiêm ngưỡng dáng múa của Nguyệt quận chúa hình như không có dấu hiệu không khỏe, An Cửu cũng yên tâm."
Nữ tử bạch y nhẹ giọng: "Bắc vương phi thứ tội, Nguyệt Nhi vốn có bệnh cũ trong người, hôm nay Nguyệt Nhi gặp các vị chủ tử, trong tay không có gì nên đành tự hiến một điệu múa, mua vui cho mọi người."
Mua vui cho mọi người?
Không chỉ An Cửu, các phi tần ở đây đều khịt mũi coi thường, hôm nay Tiêu hoàng hậu cố ý triệu tập mọi người tới gặp nàng ấy, bọn họ không được quyền trông mong gì sao? Quận chúa này chỉ cần có sự Tiêu hoàng hậu sủng ái, nàng ta nào cần mua vui cho họ?
Huống hồ điệu múa vừa rồi rõ ràng là để nói cho mọi người biết nàng ấy có chút tài năng, không ai được phép kinh thường.
An Cửu chỉ cười cười, không nói gì.
Nhưng nữ tử bạch y kia chậm rãi đi tới, quỳ xuống trước mặt An Cửu.
"Nguyệt quận chúa, ngươi làm gì vậy? An Cửu ta không nhận nổi đại lễ như vậy!" An Cửu đứng dậy, hoàn toàn không hiểu Nguyệt quận chúa này đang giở trò gì.
Lúc này Hồng Linh cũng đã quay lại, cả hoàng cung này khắp nơi đều là đầu trâu mặt ngựa, nàng thật sự không yên tâm, vừa về lại thấy có người quy trước mặt An Cửu, lập tức chạy tới, đề phòng nhìn nữ tử bạch y kia.
"Vương phi nhận nổi, vương phi là ân nhân của Nguyệt Nhi, đương nhiên nhận nổi." Từng câu từng chữ của nữ tử bạch y đều hết sức thành khẩn.
"Ân nhân?"
Mọi người ở đây đều hai mặt nhìn nhau, đây là chuyện gì?
Nguyệt quận chúa này...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT