"Hạ Hầu Âm, ngươi muốn diễn trò với bổn cung thì cũng nên có mức độ thôi, mưu kế của ngươi bổn cung biết hết rồi, ngươi mau đứng lên cho bổn cung, nếu không..." Thục phi nghiến răng, cố gắng áp chế hoảng loạn trong lòng. Bà ta không ngừng tự nhủ Hạ Hầu Âm chỉ đang diễn kịch, nàng ta chỉ muốn dọa bà, bà chắc chắn sẽ không để nàng ta được như ý.

Nhưng máu tươi dưới làn váy... Thục phi theo bản năng nuốt nước miếng, đôi mắt lập lòe.

"Thục phi nương nương, nương nương nhà ta diễn trò ở chỗ nào hả? Dùng hài tử trong bụng để diễn trò sao? Oan uổng quá..." Văn cô cô khóc rống lên, lời này càng khiến sắc mặt Thục phi trở nên trắng bệch.

Đúng lúc này thái y tới. Thục phi lạnh giọng: "Mau, mau xem cho Dung phi!"

Có diễn trò hay không thái y xem là biết, bà nhất định phải phá tan quỷ kế của Hạ Hầu Âm, bà phải nhìn xem sau khi quỷ kế bị vạch trần, Hạ Hầu Âm sẽ xuống đài thế nào.

Thái y vội tới chỗ Hạ Hầu Âm, vừa thấy máu tươi dưới váy, sắc mặt ông ta liền tái nhợt. Người trong cung ai cũng biết Dung phi nương nương hoài long tự, bây giờ thấy máu, sự việc nghiêm trọng đến cỡ nào?

"Thái y, cứu nương nương nhà ta... Mau..." Văn cô cô thúc giục.

Thái y từ trong khiếp sợ hoàn hồn, không dám trị hoãn, lập tức tiến lên cầm cổ tay Hạ Hầu Âm, bắt mạch.

Thục phi chứng kiến tất cả, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, lòng lại thầm cầu nguyện Hạ Hầu Âm chỉ đang diễn trò, nếu nàng ta thật sự chảy máu thì sự việc rất khó giải quyết.

"Thái y, Dung phi không sao chứ?" Thục phi nắm chặt khăn thêu.

Thái y buông tay, sợ hãi quỳ xuống: "Hồi Thục phi nương nương, Dung phi nương nương.... Động thai khí, đã chảy máu, thai nhi trong bụng e rằng..."

Thái y còn chưa nói xong, Thục phi đã lảo đảo lùi một bước, bà ta không cam lòng nhìn Hạ Hầu Âm, hỏi: "Ngươi kiểm tra kỹ chưa? Thật sự động thai khí?"

Động thai khí?

Không phải Hạ Hầu Âm đang diễn kịch sao?

Thục phi nhớ lại mọi việc, từ đầu tới cuối Hạ Hầu Âm không hề có dấu hiệu động thai, rõ ràng nàng ta đang diễn kịch, nhưng...

"Thục phi nương nương, vi thần không dám nói bậy." Thái y nhíu mày, lòng cũng nóng vội, "Nếu để Dung phi nương nương an thai thật tốt, có lẽ còn giữ được long tự."

Giữ được long tự?

Trong hoàng cung này không ai hi vọng cái thai trong bụng Hạ Hầu Âm không còn hơn Thục phi, chỉ cần không có đứa nhỏ này, dù Hạ Hầu Âm được Hoàng Thượng sủng ái đến đâu thì cũng là con gà mái không đẻ được trứng, hoàn toàn không uy hiếp được đến bà ta và nhi tử của mình.

Nhưng lúc này thai nhi lại không thể xảy ra chuyện!

"Mau, giữ thai, nhất định phải giữ được hài tử trong bụng Dung phi." Thục phi vội nói.

Hôm nay nếu Dung phi thật sự sinh non, tội này chắc chắn sẽ đẩy lên đầu bà ta.

Không, không được, muốn đá Dung phi và hài tử trong bụng nàng ta bà sớm đã có cách khác, việc hôm nay bà không thể để bản thân bị kéo vào.

May mà khi nãy bà ta cản người đi tìm Hoàng Thượng, bằng không nếu Hoàng Thượng thật sự tới, sự việc sẽ càng khó khống chế. Chỉ nghĩ đến hậu quả thôi, Thục phi đã sợ hãi, hiện tại quan trọng nhất là giữ được hài tử trong bụng Dung phi.

Thục phi hít sâu một hơi, nhưng ngay lúc này, ngoài cửa lại truyền tới tiếng của Tần công công.

"Hoàng Thượng giá lâm!"

Thục phi giật mình, thị nữ bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt. Hoàng Thượng? Sao Hoàng Thượng lại tới? Vừa rồi rõ ràng Thục phi đã cản người đi tìm Hoàng Thượng, sao lại...

Không kịp nghĩ nhiều, Thục phi vội ra ngoài nghênh đón, vừa đi vừa nói: "Thái y, giúp Dung phi an thai cho tốt, nếu thai nhi trong bụng nàng ta gặp chuyện gì, mạng của ngươi cũng không còn đâu!"

Thái y rét run, càng không dám chậm trễ, lập tức đứng dậy: "Người đâu, đưa nương nương lên giường, mau chuẩn bị ít nước ấm..."

Thời điểm Văn cô cô rời mắt trùng hợp chạm ánh mắt của An Cửu, dáng vẻ cười như không cười của nàng khiến Văn cô cô giật mình. Không biết vì sao bị An Cửu nhìn, bà ta lại chột dạ, nhưng nghĩ tới chuyện trước mắt, bà ta không dám chậm trễ, lại bận rộn.

Mà ngoài cửa, Thục phi vội vàng ra ngoài thì thấy hoàng đế đang rất hào hứng. Nhìn thấy Thục phi, Tĩnh Phong Đế không khỏi giật mình: "Sao nàng lại ở đây?"

Xưa nay Thục phi và Dung phi chưa từng có giao tình, việc này ông ta biết.

Thục phi thong dong hành lễ: "Hoàng Thượng, hôm nay thần thiếp gặp Dung phi muội muội ở Ngự Hoa Viên, Dung phi muội muội đã mời thần thiếp tới Liễu Oanh Điện ngồi một chút. Hoàng Thượng tới thăm Dung phi muội muội sao?"

Thục phi thầm quan sát Tĩnh Phong Đế, xem ra ông ta vẫn chưa biết chuyện vừa xảy ra.

Trong lòng đã có đáp án, Thục phi khẽ cười: "Hoàng Thượng, thật đúng là không khéo, khi nãy Dung phi muội muội nói hơi mệt nên đã đi nghỉ ngơi, bây giờ Hoàng Thượng vào e rằng sẽ quấy nhiễu muội ấy, hay là thế này, thần thiếp thay Dung phi muội muội cùng Hoàng Thượng đi dạo Ngự Hoa Viên một lát, chờ Dung phi muội muội tỉnh lại, Hoàng Thượng hãy tới thăm muội ấy cũng không muộn đúng không?"

Tĩnh Phong Đế nhíu mày.

"Hoàng Thượng, đã lâu rồi thần thiếp không gặp Hoàng Thượng!"

Tĩnh Phong Đế giật mình, nghĩ tới khoảng thời gian này tâm tư của ông ta đều dành cho Dung phi và thai nhi trong bụng nàng ta, đúng là đã vắng vẻ các phi tần khác.

Người khác thì thôi, còn Thục phi dù sao cũng hỗ trợ xử lý sự vụ hậu cung, Ngạn Nhi ở trong triều cũng cống hiến không ít việc, bản thân vắng vẻ mẫu tử họ đúng là không nên. Nghĩ thế, Tĩnh Phong Đế nở nụ cười: "Vậy bãi giá Vĩnh An Cung đi! Trẫm nhớ điểm tâm chỗ nàng làm rất ngon, lâu rồi không được ăn!"

Thục phi an tâm được một chút, lập tức đón tiếp: "Thần thiếp biết Hoàng Thượng thích điểm tâm chỗ thần thiếp cho nên ngày nào cũng chuẩn bị, nhưng Hoàng Thượng lại bận rộn chính sự, không thể phân thân, hôm nay vừa lúc..."

Nghe Thục phi nói thế, Tĩnh Phong Đế càng áy náy, ông ta duỗi tay ôm eo bà, ánh mắt trìu mến.

Tần công công thấy tình hình như vậy, lập tức đưa mắt ra hiệu với các cung nhân phía sau: "Bãi giá Vĩnh An Cung."

Như lo sẽ ảnh hưởng tới người trong Liễu Oanh Điện, Tần công công cố ý hạ giọng, đoàn người xoay người vừa đi được hai bước, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng hét lớn khiến tất cả đều ngây ra.

"Nương nương... Thái y... Làm sao đây... Nương nương..." Giọng nói ấy mang theo vội vàng, bất lực, thậm chí là khủng hoảng.

Tĩnh Phong Đế dừng bước, ý cười trên mặt cũng cứng đờ, mà Thục phi được ông ta ôm cũng giật mình, đầu óc trống rỗng.

"Có chuyện gì thế hả?" Tĩnh Phong Đế nhíu mày quay về đại điện, thấy cung nữ bưng bồn nước lớn vào, ông ta nhận ra sự việc không tầm thường.

Thục phi bừng tỉnh, vội giữ chặt cánh tay Tĩnh Phong Đế: "Hoàng Thượng, điểm tâm ở Vĩnh An Cung đã làm xong rồi, chúng ta mau đi thôi, nếu để bị lạnh thì không ăn được nữa."

Hiện tại Thục phi vẫn hi vọng có thể dễ Tĩnh Phong Đế đi, nhưng lúc này Tĩnh Phong Đế sao có thể đi được?

Nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Thục phi, Tĩnh Phong Đế đẩy bà ta ra, vội đi vào trong điện.

"Hoàng Thượng..."

Nên làm sao đây? Hoàng Thượng biết Hạ Hầu Âm động thai khí, nếu truy cứu...

Trốn? Trong đầu lập tức lóe lên ý niệm này! Đây là bản năng khi đối mặt với nguy hiểm, nhưng lý trí quay về, Thục phi đứng yên ở đó, hai tay nắm chặt thành đấm.

Không, không được, không chỉ không thể rời đi, bà ta bắt buộc phải theo Hoàng Thượng vào trong. Nếu bà ta đi rồi, tiện nhân Hạ Hầu Âm kia sẽ đổi trắng thay đen mọi việc, đến lúc đó bà ta thật sự sẽ bị hàm oan.

Thục phi cắn răng, không dám trì hoãn, vội đuổi theo Tĩnh Phong Đế.

Vừa vào đại điện, Tĩnh Phong Đế lập tức ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi, thần sắc càng hoảng sợ. Thấy Tĩnh Phong Đế tới, An Cửu khom người xem như hành lễ.

Lúc này, trong lòng Tĩnh Phong Đế chỉ có Dung phi, nào có thời gian quan tâm việc khác, ông ta đi thẳng vào nội sảnh liền thấy các cung nữ đang cầm bồn máu loãng màu đỏ tươi nhìn mà ghê người.

Tĩnh Phong Đế dừng lại, Thục phi đuổi theo sau quỳ xuống đất: "Hoàng Thượng, ngài đừng vào trong, mùi máu bên trong quá nặng, không may mắn đâu!"

Tĩnh Phong Đế nhíu mày, trừng mắt nhìn Thục phi: "Mùi máu quá nặng? Nàng cũng biết mùi máu quá nặng à? Khi nãy ai mới nói Dung phi chỉ mệt mỏi cần nghỉ ngơi?"

Nữ nhân này... Đáng giận, đúng là đáng giận, thế mà dám lừa gạt ông ta!

"Hoàng Thượng thứ tội, thần thiếp cũng là bất đắc dĩ nên mới giấu giếm Hoàng Thượng, Dung phi muội muội không sai, thái y đã ở đây chăm sóc, thần thiếp chỉ lo Hoàng Thượng quá lo lắng nên... Nên ới giấu giếm." Thục phi bò tới trước mặt Tĩnh Phong Đế, "Hoàng Thượng, không phải thần thiếp cố ý, thần thiếp cũng lo cho an nguy của Dung phi muội muội, thái y này... Đúng, thái y này còn là người thần thiếp gọi tới!"

Tĩnh Phong Đế hừ một tiếng, liếc nhìn vào bên trong, lạnh lùng quát: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay lúc trẫm rời khỏi Liễu Oanh Điện Dung phi vẫn khỏe mạnh không có gì khác thường, mới qua bao lâu, sao lại thành ra như vậy?"

Nói tới đây, Tĩnh Phong Đế nghi ngờ nhìn Thục phi, tại sao Thục phi lại ở đây? Chẳng lẽ...

"Hoàng Thượng, hôm nay thần thiếp được Dung phi muội muội mời tới Liễu Oanh Điện, nhưng không ngờ Dung phi muội muội đột nhiên không khỏe, thần thiếp cũng rất luống cuống. Thần thiếp biết Hoàng Thượng coi trọng Dung phi muội muội và con nối dõi trong bụng muội ấy, cho nên lập tức gọi thái y... Hoàng Thượng, ngài đừng lo, Dung phi muội muội là người có phúc, chắc chắn không sao." Nhận ra Tĩnh Phong Đế đang hoài nghi, Thục phi vội nói.

"Người có phúc? Thục phi nương nương, người nói chuyện đúng thật dễ nghe, khi nãy người ngăn cản cung nhân đi tìm Hoàng Thượng, còn cố ý chọc giận nương nương, người có nghĩ Dung phi nương nương có phúc không?" Văn cô cô không kiềm chế được, vội đi ra, oán hận trừng mắt nhìn Thục phi, từng câu từng chữ đều là chỉ trích chất vấn.

Sắc mặt Thục phi tức khắc cứng đờ.

Tĩnh Phong Đế trầm giọng: "Ngươi nói cái gì?"

"Nô tài to gan, ngươi ngậm máu phun người!" Thục phi quát lớn.

Văn cô cô không thèm để tâm tới Thục phi, lên án thẳng với Tĩnh Phong Đế: "Hoàng Thượng, nương nương có ý tốt mời Thục phi nương nương tới Liễu Oanh Điện ngồi chơi, không ngờ Thục phi nương nương nói chuyện không hề cho nương nương mặt mũi, bà ta nói nương nương ỷ vào thai nhi trong bụng mà cậy sủng sinh kiêu, thậm chí còn có ý nguyền rủa nương nương và hài tử trong bụng không có kết cục tốt, nương nương không chịu nổi nên mới ngất đi, ngay cả thai nhi trong bụng... Hoàng Thượng, ngài phải làm chủ cho nương nương..."

"Lão nô nhà ngươi, ngươi nói bậy!" Thục phi không ngờ lão cung nữ bên cạnh Hạ Hầu Âm dám nói như thế, đến lúc này bà mới bừng tỉnh, chủ tớ bọn họ rõ ràng cố ý, bọn họ cố ý hất chậu nước bẩn này lên người bà.

Đây là một vở kịch, bà ta đoán không sai, nhưng nếu là diễn kịch vậy mấy bồn máu loãng kia là gì?

Hạ Hầu Âm kia thật sự vì hãm hại bà mà dám mạo hiểm cả thai nhi trong bụng sao?

Thục phi hoảng loạn: "Hoàng Thượng, thần thiếp bị oan, Dung phi... Dung phi hãm hại thần thiếp..."

"Dung phi mạo hiểm như vậy để hãm hại ngươi?" Tĩnh Phong Đế phẫn nộ quát.

Thục phi sửng sốt, nhìn thoáng vào bên trong: "Đúng, ả ta dùng hài nhi trong bụng hãm hại thần thiếp!"

Sắc mặt Tĩnh Phong Đế ngày càng khó coi.

Đúng lúc này, bên trong truyền tới tiếng kêu yếu ớt của nữ tử: "Hoàng Thượng... Mau đi tìm Hoàng Thượng..."

Tĩnh Phong Đế không kiềm chế được, lập tức vào nội sảnh. Đến trước giường nhìn dáng vẻ Hạ Hầu Âm yếu ớt, ông ta mềm lòng: "Ái phi, trẫm ở đây..."

"Hoàng Thượng... Hoàng Thượng, con của thiếp... Hoàng Thượng, Thục phi..." Hạ Hầu Âm bắt lấy tay Tĩnh Phong Đế như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, mồ hôi đầy mặt khiến nàng ta trông càng mảnh mai yếu đuối.

"Trẫm biết, trẫm sẽ không tha cho ả!" Tĩnh Phong Đế nghiến răng, một bên là lo lắng quan tâm, một bên là phẫn nộ tức giận.

"Hoàng Thượng... Bà ta hại thai nhi trong bụng thần thiếp, bà ta nguyền rủa thần thiếp và thai nhi đều không có kết cục tốt, thần thiếp sợ, nếu không giữ được đứa nhỏ này, thần thiếp không muốn sống nữa." Hạ Hầu Âm bật khó.

Tĩnh Phong Đế càng nhìn càng đau lòng, ông ta nhìn thái y bận rộn, cao giọng: "Trẫm muốn mẫu tử họ bình an, ngươi nghe thấy không!"

"Vâng, thần lĩnh chỉ." Thái y nơm nớp lo sợ, bận rộn một hồi.

Ở ngoài đại sảnh, nghe động tĩnh bên trong, Thục phi ngày càng bất an.

Bà ta nên làm gì đây?

Dù Hạ Hầu Âm đang diễn kịch hay thật sự dùng thai nhi trong bụng mạo hiểm, bà cũng trúng kế nàng ta rồi.

Hồ ly tinh Hạ Hầu Âm này chắc chắn sẽ bắt lấy việc này không bỏ.

Thục phi nhắm mắt lại, tay nắm chặt khăn thêu, trong đầu vội tìm kế sách đối phó, nhưng đã tới bước này, bà ta còn có thể xoay chuyển thế cục sao?

Nên làm sao đây? Thục phi cắn môi, bà ta không thể để Hạ Hầu Âm được như ý.

Đột nhiên ánh mắt bà ta chạm đến một người, không khỏi ngẩn ra, thấy người nọ, Thục phi như nhìn thấy ánh sáng.

An Cửu... Đúng, An Cửu, An Cửu này quỷ quyệt đa đoan, nàng chắc chắn sẽ nghĩ ra cách.

Không kịp suy nghĩ, Thục phi vội đứng dậy, nhân lúc bên trong không chú ý tới tình hình bên ngoài, bà ta vội đi tới cạnh nàng, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: "An Cửu, nếu ngươi giúp ta giải vây, bổn cung sẽ có hậu tạ lớn."

An Cửu nhướng mày, hậu tạ lớn?

"Thục phi nương nương đánh giá An Cửu quá cao rồi, An Cửu nào có bản lĩnh đó, huống hồ đây là chuyện giữa người và Dung phi nương nương, một người ngoài như ta có thể làm được gì?" An Cửu nhàn nhạt nói.

Giúp bà ta giải vây?

Nàng vẫn chưa quên khi nãy ở đình hóng gió Thục phi đã châm ngòi ly gián nàng và Hạ Hầu Âm thế nào.

Nhận ra An Cửu không vui vì chuyện vừa rồi, Thục phi không khỏi hạ giọng: "Vừa rôi là ta không phải, bổn cung biết ngươi và Dung phi không ưa nhau, thật ra ngươi và ta nên kết đồng minh, cùng đối phó ả ta..."

"Nhưng An Cửu lại không thích làm quân cờ của kẻ khác." An Cửu mỉm cười, nhưng ngữ điệu lại lạnh đến mức khiến lòng người run rẩy. Nàng không làm quân cờ cho kẻ khác, càng không có thời gian xen vào việc thừa.

"Nhưng..." Thục phi cố gắng tìm cách thuyết phục An Cửu, "Ta và ngươi đều có chỗ cần, ngươi giúp ta giải vây, ta... Ta sẽ hỗ trợ Nhàn phi."

Nhàn phi? An Cửu giật mình: "Thục phi nương nương, Nhàn phi tuy là người của Bắc vương phủ, nhưng bà ấy điên rồi, không còn tác dụng cho Bắc vương phủ nữa, hiện giờ bà ấy ở Lăng Tiêu Cung như lãnh cung kia hay Trường Nhạc Cung ngày trước thì có gì khác nhau?"

Thục phi chùng xuống, ý của An Cửu là sẽ không bận tâm tới an nguy của Nhàn phi? Vậy cho dù bà ta dùng Nhàn phi để uy hiếp cũng không có tác dụng.

Nhưng cục diện của bà ta...

Thục phi cắn răng, đột nhiên quỳ xuống kéo vạt áo An Cửu: "An Cửu, coi như ta cầu xin ngươi, ngươi cứu ta đi, ngươi là người thông minh chắc cũng biết ý đồ của Hạ Hầu Âm, ả ta gài bẫy ta, đổ mọi chuyện lên đầu ta, ả muốn Hoàng Thượng giận ta, ả diệt trừ ta xong, cả hoàng cung sau này sẽ thuộc về một mình Hạ Hầu Âm ả, tâm tư nữ nhân kia chắc chắn ngươi biết rõ hơn ta, ả ta đối phó ta xong rồi, người tiếp theo sẽ là ai? Đừng quên ả không có ý tốt với ngươi và Bắc vương gia, nếu ngươi hỗ trợ ta, ta ở trong cung này cũng có thể trở thành vũ khí sắc bén kiềm chế ả, đối với ngươi cũng có lợi."

An Cửu nhướng mày, Thục phi đột nhiên khôn ra hẳn là vì bị hiện tại dồn vào đường cùng.

Cũng có lợi với nàng?

An Cửu cúi người thì thầm bên tai Thục phi: "Ta có cách, có điều cần ngươi phải trả khá đắt."

An Cửu trầm ngâm một hòi: "Hôm nay nếu Thục phi nương nương được giải vây, ngươi phải nợ An Cửu ta một ân tình, ngày nào đó, dù là khi nào, một khi ta muốn ngươi trả ân tình này, ngươi cũng không thể cự tuyệt!"

Thục phi giật mình. Ân tình?

Ân tình là thứ khó trả nhất, mà ân tình của An Cửu chỉ sợ càng khó trả!

Không biết vì sao bà ta lại có cảm giác bản thân hình như đang làm giao dịch với ác ma, nhưng thế thì sao?

Cho dù khó hơn, hiện tại bà ta còn đường lui à?

Nghe tiếng Hạ Hầu Âm nức nở bên trong, Thục phi không dám trì hoãn nữa, lập tức gật đầu: "Được, ta nợ ngươi một ân tình."

Nợ ân tình của nàng thì sao?

Chỉ cần vừa qua cửa ải khó khăn này, ân tình của An Cửu còn phải xem nàng có muốn trả hay không à?

"Nói miệng không bằng chứng!" Như nhìn thấu tâm tư của Thục phi, An Cửu lại nói.

Thục phi ngẩn ra, hít sâu một hơi: "Ngươi muốn thế nào?"

"Ta muốn một sự bảo đảm của Thục phi, ngày nào đó nếu An Cửu ta thật sự cần ngươi trả món ân tình này cũng có bằng chứng để nói chuyện không pải sao?" An Cửu cười như không cười, nàng và Thục phi không có giao tình, lời Thục phi nói càng không tin được, còn về sự bảo đảm... An Cửu nhếch miệng, "Thôi, chờ giải vây giúp Thục phi xong lại cho ta một sự bảo đảm cũng được. Thục phi nương nương, nếu ta là ngươi, ta sẽ lo thoát thân trước, quyết không nghĩ đến việc sau khi thoát thân sẽ thất hứa thế nào!"

Ý của An Cửu chính là dù bà ta muốn thất hứa, nàng cũng sẽ có cách khiến bà ta quay lại cục diện này!

Thục phi nhìn An Cửu, theo bản năng nuốt nước bọt, xem ra mọi điều bà ta tính toán đều đã thành công cốc! Nhưng hiện tại lửa đã đốt tới lông mày, bà ta không thể bận tâm quá nhiều nữa.

"Cho dù ta có ngốc cũng không đến mức không nghe ngươi khuyên bảo!"

"Tốt, tốt lắm! Nghe khuyên thì tốt!" An Cửu tới gần Thục phi, thì thầm, "Nếu muốn thoát thân, nương nương chỉ có thể nhận tội."

Thục phi giật mình: "Nhận tội? Nhận tội không phải như ý của Hạ Hầu Âm sao?"

"Chẳng lẽ Thục phi định giảo biết? Ta nghĩ người nên hiểu Hoàng Thượng mới đúng." An Cửu cười khinh thường.

Thục phi rơi vào trầm tư, hai mắt đột nhiên sáng ngời, miệng lẩm bẩm: "Đúng, nhận tội!"

Hoàng Thượng ghét nhất là người giảo biện, càng ghét những kẻ cậy mạnh trước mặt mình, điều duy nhất bà ta có thể làm chính là nhận tội!

Được An Cửu chỉ điểm, trong lòng Thục phi lập tức có đáp án, bà ta nhắm mắt lại như đang tính toán điều gì đó.

"Hoàng Thượng, tuy thai nhi trong bụng Dung phi nương nương đã giữ được nhưng sức khỏe của nương nương rất yếu, sau này không thể chịu thêm kích thì gì nữa." Thái y quỳ dưới đất lau mồ hôi, bẩm báo. Âm thanh này truyền ra ngoài, Thục phi cũng thở phào.

Hài tử không sao, vậy tội bà ta phải chịu cũng nhẹ một chút, nhưng tiện nhân Dung phi kia sao có thể tha cho bà ta?

Quả nhiên thái y vừa dứt lời, Hạ Hầu Âm liền lên tiếng

"Hoàng Thượng, thai nhi trong bụng thần thiếp thiếu chút nữa là không còn, ngài phải làm chủ cho thần thiếp và hoàng nhi!" Hạ Hầu Âm bắt lấy tay Tĩnh Phong Đế, ánh mắt kiên định như không muốn bỏ qua việc này.

Tĩnh Phong Đế tận mắt chứng kiến thống khổ Hạ Hầu Âm phải chịu, đương nhiên sẽ lấy lại công bằng cho nàng ta, nghĩ đến Thục phi ở ngoài điện, sắc mặt ông ta lập tức tối sầm.

"Các ngươi lui xuống đi, truyền Thục phi vào đây!" Tĩnh Phong Đế cao giọng.

Cung nhân trong nội sảnh không dám chậm trễ, lòng đều nghĩ sợ rằng hôm nay Thục phi không thể bình an bước ra khỏi Liễu Oanh Điện.

Cung nhân nối đuôi nhau ra ngoài, Tần công công đi truyền lời, Thục phi cũng không dám trì hoãn, vội vào trong. An Cửu chỉ nhìn theo, không hề đi vào, nhưng mọi chuyện xảy ra trong nội sảnh ở trên điện vẫn có thể nghe thấy.

Thục phi bước vào, không đợi Tĩnh Phong Đế lên tiếng, bà ta lập tức quỳ xuống, dập đầu một cái thật mạnh: "Hoàng Thượng, thần thiếp biết sai rồi, nếu thần thiếp không nói những lời đó với Dung phi muội muội, Dung phi muội muội cũng sẽ không khí hỏa công tâm đến mức động thai khí."

Thục phi thẳng thắn nhận lỗi khiến Tĩnh Phong Đế ngây ra, Hạ Hầu Âm nằm trên giường cũng sửng sốt.

"May mà thái y tới kịp cứu được Dung phi muội muội, bảo vệ thai nhi trong bụng, bằng không... Bằng không cho dù thần thiếp có chết cũng không đền hết tội. Dung phi muội muội, tỷ tỷ không cầu xin muội tha thứ, muội và hài tử trong sao tỷ tỷ đã an tâm rồi." Thục phi khẩn thiết nhìn Hạ Hầu Âm trên giường.

Hạ Hầu Âm nhíu mày, rất nhanh đã nhìn ra tâm tư của Thục phi.

Tưởng rằng hài tử trong bụng không sao thì việc này có thể chuyện lớn hóa nhỏ à?

Hôm nay vất vả lắm mới làm lớn chuyện thành thế này, nàng ta sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Thục phi?

"Thục phi nương nương cứ xưng tỷ tỷ gọi muội muội, thần thiếp không nhận nổi. Khi nãy Hoàng Thượng không ở đây, nương nương không phải như vậy, người nguyền rủa thai nhi trong bụng ta, trù nó xảy ra chuyện người mới vui đúng không!" Hạ Hầu Âm cắn răng.

"Dung phi muội muội, là ta không phải, muội đừng tức giận. Thái y cũng nói muội không thể kích động. Đều là lỗi của ta, dù Hoàng Thượng phạt ta thế nào ta đều nhận, nhưng muội cũng phải nghĩ cho hài tử trong bụng." Thục phi vội nói, "Tại thiếp không có đầu óc, trước đây không lâu nghe các tỷ muội oán giận mắng Dung phi muội muội ỷ vào hài tử trong bụng mà cậy sủng sinh kiêu, thần thiếp lĩnh mệnh quản lý hậu cung, lòng nghĩ nếu mặc kệ việc này, hậu cung chắc chắn không được an bình, do vậy khi nãy mới nghiêm khắc với Dung phi muội muội một chút. Thần thiếp... Nếu thần thiếp biết thiếu chút làm hại tới thai nhi trong bụng Dung phi muội muội, dù thế nào thần thiếp cũng không dám nói nặng một câu với muội ấy!"

Nghe Thục phi nói chuyện thâm tình, ngay cả An Cửu ở bên ngoài cũng không khỏi tán thưởng.

Không hổ là người sống trong cung hơn hai mươi năm, công phu diễn kịch đúng là không tệ.

Có điều, Hạ Hầu Âm cũng không phải kẻ dễ bị lừa gạt!

Quả nhiên Hạ Hầu Âm quyết không buông tha: "Sai cũng đã sai rồi, Thục phi chỉ nhận lỗi như thế thì có ích lợi gì?"

"Vậy phải làm thế nào Dung phi muội muội mới vừa lòng đây?" Thục phi tha thiết nhìn Hạ Hầu Âm, nhưng trong lòng lại hận nàng ta đến tận cung, hôm nay mọi chuyện bà ta phải chịu, một ngày nào đó bà ta sẽ trả đủ cho Hạ Hầu Âm.

Làm thế nào nàng ta mới vừa lòng?

Hạ Hầu Âm cười lạnh, đơn giản thôi, trong hậu cung này có một mình nàng ta là đủ, nàng ta không cho phép ai cản đường nàng ta.

Hạ Hầu Âm nắm chặt tay Tĩnh Phong Đế, nức nở: "Hoàng Thượng..."

Hạ Hầu Âm vừa lên tiếng thì trong phòng bỗng truyền tới tiếng "Bịch" thật lớn, Tĩnh phong Đế và Hạ Hầu Âm nhìn về hướng có tiếng động thì thấy Thục phi đập đầu vào góc bàn, máu tươi từ trán chảy ra.

"Thục phi, nàng làm gì vậy?" Tĩnh Phong Đế đứng bật dậy, sắc mặt thoáng thả lỏng.

Thấy tình hình như vậy, Hạ Hầu Âm muốn giữ chặt ông ta, nhưng ông ta đã chạy tới đỡ Thục phi chảy máu.

Nhìn ra sự thương tiếc trong mắt Tĩnh Phong Đế, Thục phi như thấy hi vọng, nhưng bà ta không dám lơ là cảnh giác: "Hoàng Thượng, thần thiếp tự biết mình đã phạm lỗi lớn, chỉ có chết mới có thể tạ tội, mới có thể làm Hoàng Thượng nguôi giận, làm Dung phi muội muội thoải mái. Thần thiếp không dám cầu xin Hoàng Thượng ban tội, thần thiếp không muốn Hoàng Thượng khó xử, để thần thiếp tự kết thúc đi..."

"Nương nương..." Thị nữ của Thục phi ở bên ngoài nghe động tĩnh liền vội chạy vào, vừa thấy Thục phi nằm trong lòng Tĩnh Phong Đế, khóc rống thê lương. Nghĩ tới câu An Cửu vương phi vừa nói với mình, ánh mắt nàng lập lòe: "Nương nương, sao người lại ngốc như vậy... Nếu Tuyên thân vương thấy người chết, chỉ sợ cũng sẽ đi theo mẫu thân của mình..."

Bách Lý Ngạn?

Tĩnh Phong Đế nhíu mày, theo bản năng nhớ lại khoảng thời gian này mẫu tử Thục phi vất vả, cơn giận vừa rồi tức khắc tiêu tan, thay vào đó là quan tâm lo lắng: "Người đâu, thái y... Mau truyền thái y..."

Nhìn thái độ của Tĩnh Phong Đế, Hạ Hầu Âm nắm chặt hai tay thành đấm. Đây rõ ràng là khổ nhục kế của Thục phi!

Bây giờ thì hay rồi, Hoàng Thượng nguôi giận, chỉ sợ dù nàng ta làm ầm thế nào Hoàng Thượng cũng không nghe lọt tai, thậm chí còn cảm thấy nàng ta gây rối vô cớ!

Hít sâu một hơi, Hạ Hầu Âm không cam lòng liếc nhìn Thục phi, cơ hội tốt nhất vậy để lật đổ Thục phi, bây giờ xem ra đã thất bại rồi.

Nhưng Thục phi... Đầu óc thông minh ra từ khi nào vậy?

Làm ra chuyện này, e rằng ngay cả phạt Hoàng Thượng cũng không phạt nàng ta.

Hạ Hầu Âm cau mày, đột nhiên nghĩ đến một người, thầm mắng.

An Cửu? Nàng ta thế mà quên mất An Cửu!

Nàng ta mời An Cửu tới là để làm chứng cho nàng ta, không ngờ nhân chứng này không có tác dụng, ngược lại còn hiến kế cho Thục phi!

Trong lúc Hạ Hầu Âm còn đang suy nghĩ, thái y đã xử lý vết thương cho Thục phi, nhưng Thục phi vẫn hôn mê bất tỉnh. Nhìn mọi thứ trong đại sảnh, Tĩnh Phong Đế không khỏi đau đầu.

"Hoàng Thượng, việc hôm nay hay là bỏ đi, dù sao hài tử trong bụng của thần thiếp cũng không sao." Dù không cam lòng nhưng nàng ta lại không thể không dừng tay.

Nghe vậy Tĩnh Phong Đế liền đến bên cạnh Hạ Hầu Âm: "Ái phi... Thật sự không truy cứu sao?"

Hạ Hầu Âm miễn cưỡng nở nụ cười: "Thần thiếp cũng giống Thục phi tỷ tỷ không muốn Hoàng Thượng khó xử, Thục phi tỷ tỷ lấy cái chết tạ tội cũng coi như đã bị giáo huấn, thần thiếp chỉ lo thi nhi trong bụng làm chướng mắt ai đó, thần thiếp cũng sốt ruột bảo vệ hoàng nhi, Hoàng Thượng hiểu không?"

Tĩnh Phong Đế nhìn Thục phi vẫn còn hôn mê, nhíu mày: "Nàng yên tâm, có trẫm ở đây, ai cũng đừng hòng làm hại thai nhi trong bụng nàng, trẫm còn đang đợi nó chào đời để cho nó mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian!"

"Hoàng Thượng, nhưng thần thiếp vẫn lo."

Tĩnh Phong Đế duỗi tay vỗ về cung mày nàng ta, không nói gì, có điều trong đôi mắt lão luyện ấy đang tính toán gì đó.

...

Cú va chạm này giúp Thục phi tránh bị Tĩnh Phong Đế trị tội, đến khi tỉnh lại, bà ta phát hiện mình đã về Vĩnh An Cung. Nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, Thục phi vẫn sợ hãi.

Nếu không có An Cửu nhắc nhở, bà ta đã bị Hạ Hầu Âm tính kế thành công, chỉ sợ lúc này cũng chẳng có kết cục đẹp gì.

Nghĩ tới giao dịch với An Cửu ở Liễu Oanh Điện, hai mắt Thục phi lập lòe: "An Cửu đâu?"

Thị nữ hầu hạ bên cạnh sửng sốt, vội đáp: "Hồi nương nương, khi nãy Hoàng Thượng sai người đưa nương nương về, thời điểm rời khỏi Liễu Oanh Điện nô tỳ không thấy Bắc vương phi đi ra, nô tỳ mơ hồ nghe thấy Văn cô cô ở cạnh Dung phi nương nương giữ Bắc vương phi lại."

Giữ lại?

Có nghĩa là An Cửu còn ở Liễu Oanh Điện?

Tại sao Hạ Hầu Âm lại giữ An Cửu ở lại?

Thục phi thầm suy đoán, nhưng trải qua việc hôm nay, càng ngày bà ta càng cảm thấy nếu không cần thiết, tuyệt đối không thể đối địch với An Cửu.

"Mau, mau đi lấy viên dạ minh châu cất trong cung ra đây." Thục phi vội nói.

Thị nữ cả kinh, viên dạ minh châu đó là vật nương nương yêu thích, nó vốn thuộc về Ngọc hoàng hậu, sau khi hoàng đế phế hoàng hậu, nương nương liền thu nó về Vĩnh An Cung. Bà ta coi nó như bảo bối, hôm nay lấy ra làm gì?"

"Còn ngây ra đó hả?" Thục phi thúc giục.

Thị nữ không dám chậm trễ, lập tức vào trong cầm một cái hộp ra trình cho Thục phi.

Thục phi liếc nhìn hộp gấm, híp mắt: "Đưa tới Bắc vương phủ... Không, chờ đã, phải bí mật đưa qua, không được để người ngoài phát hiện."

Hoàng Thượng không thích cung phi đi lại thân thiết với Bắc vương phủ, có Ngọc hoàng hậu đi trước, bà ta không thể lại phạm sai lầm.

Thị nữ sửng sốt: "Nương nương, bảo bối này giá trị liên thành..."

"Giá trị liên thành thì sao? Chẳng lẽ quan trọng hơn tính mạng hả?" Thục phi lạnh giọng. Bà ta giao ra dạ minh châu này không phải vì hôm nay được An Cửu hỗ trợ, mà bà ta nhận ra rằng An Cửu không dễ bị lợi dụng, càng không thích chõ mũi vào chuyện người khác, cho nên bà ta không thể làm trái y nàng.

Đưa bảo bối này cho An Cửu, nếu có thể thuận lợi kéo gần quan hệ giữa họ thì đương nhiên có lợi cho bà ta và Ngạn Nhi.

Thị nữ không nói nữa, lĩnh mệnh lui xuống.

Thục phi dựa vào giường, nhắm mắt lại.

Mà giờ phút này ở Liễu Oanh Điện, Hạ Hầu Âm mượn cớ đuổi Tĩnh Phong Đế đi, cho mọi người lui xuống, chỉ giữ lại một mình An Cửu trong đại sảnh.

Trong phòng, Hạ Hầu Âm nằm trên giường, An Cửu ngồi trên ghế, bầu không khí trầm mặc quỷ dị. Hai người không nói gì cứ như ăn ý không muốn phá vỡ sự an tĩnh này.

"Thục phi kia đã cho ngươi lợi lộc gì, ngươi thế mà giúp bà ta?" Cuối cùng, Hạ Hầu Âm cũng lên tiếng.

An Cửu khẽ cười: "Lợi lộc? An Cửu ta mà cần lợi lộc của kẻ khác à? Chẳng qua tùy tâm mà thôi."

"Tùy tâm? Nói dễ nghe thật!" Hạ Hầu Âm hừ một tiếng, "Ngươi không sợ sự tùy tâm này của ngươi mang tới tai họa mầm à?"

"Ha ha, ý của Dung phi nương nương là tai họa mầm này hướng về phía nương nương ngươi sao?" An Cửu cười như không cười, "Chẳng lẽ Dung phi nương nương định giá họa cho ta như vừa làm với Thục phi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play