Ngay cửa sổ nhã gian, An Cửu nhìn bên ngoài một lát, mới hỏi: "Đã truyền tin tức ra chưa?"

Ở sau, Lẫm Phong phe phẩy quạt xếp lười biếng dựa vào đầu giường, tay còn lại cầm ly trà nhấp một ngụm: "Chuyện ngươi phân phó, cho dù ta không làm tỉ mỉ nhưng chắc chắn vẫn sẽ không khiến ngươi thất vọng."

An Cửu nhíu mày không nói gì, nhưng khí thế tản ra lại khiến Lẫm Phong lập tức cất đi dáng vẻ đó.

"Đã truyền tin ra rồi, chỉ cần Thượng Quan Liên còn ở trong kinh thành thì nhất định sẽ nghe nói, có điều Thượng Quan Liên kia sau khi biết tin liệu có tới hay không... Đó lại là chuyện khác!"

Lẫm Phong nhìn bóng lưng An Cửu, nữ nhân này có đôi khi thật sự khiến người ta không thể nhìn thấu.

Thượng Quan Liên? Thái tử đã đền tội rồi, Thượng Quan Liên kia chỉ là một trắc phi của thái tử, dù đã trốn thoát cũng chẳng thể gây ra sóng gió gì không phải sao?

Nhưng đối phó với Thượng Quan Liên An Cửu lại cẩn thận hơn với Bách Lý Khiên rất nhiều.

Chỉ một Thượng Quan Liên, nàng ta rốt cuộc có thứ gì khiến An Cửu hứng thú đây?

Lẫm Phong theo bản năng nhìn Nam Minh bên cạnh, đúng lúc chạm tầm mắt Nam Minh nhìn qua, Lẫm Phong đưa mắt ra hiệu như muốn hỏi Thượng Quan Liên có ý nghĩa quan trọng gì với An Cửu, nhưng Nam Minh chỉ trừng mắt một cái, ngay sau đó dời mắt đi, hoàn toàn không để ý tới hắn.

"Ngươi..." Lẫm Phong gấp quạt xếp, trừng mắt lại nhìn Nam Minh, Nam Minh này ngày xưa không phải như thế, bây giờ đi theo An Cửu lâu rồi, bây giờ thật sự chỉ nghe lệnh của mỗi nàng sao?

Nam Minh liếc nhìn phản ứng của Lẫm Phong, khẽ cười.

Không để ý tới hai người phía sau, An Cửu vẫn chăm chú quan sát pháp trường gần đó, trong biển người mơ hồ có thể thấy Bách Lý Khiên và phế hậu Ngọc thị đang im lặng quỳ ở giữa. Có lẽ sớm đã chấp nhận sự thật, trên gương mặt của phế hậu Ngọc thị không hề có dấu vết giãy giụa phản kháng, mà Bách Lý Khiên thì đưa mắt nhìn khắp nơi, cứ như muốn tìm ai đứng bên dưới.

An Cửu nhíu mày, Bách Lý Khiên ơi Bách Lý Khiên, chỉ mong ngươi có thể phát huy tác dụng cuối cùng, đó là dẫn dụ Thượng Quan Liên xuất hiện.

...

Khuynh thành lâu.

Cùng buổi trưa, sau một đêm xa hoa trụy lạc, trong Khuynh Thành Lâu sau mớ hỗn loạn lại vô cùng yên ắng.

Hậu viện vẫn tuyết đầy đất, một nữ tử lam y nhảy múa thướt tha như gốc mai giữa trời đông giá rét khiến người nhìn vui vẻ thoải mái.

Trên gác mái, nữ tử bạch y nhìn thân ảnh kiều diễm này, trong đôi mắt dịu dàng trồi lên ý cười.

"Tích cô nương, Lam Nguyệt quả thật là hạt giống tốt, điệu nhảy này nàng ấy chỉ mới học hai ngày đã có hiệu quả thế này, đúng là có chút thiên phú."

Bên cạnh nữ tử bạch y được gọi là Tích cô nương, nữ tử áo đỏ chính là chủ nhân của Khuynh Thành Lâu, Phi Ngọc!

Nhưng chủ nhân của Khuynh Thành Lâu đứng trước Tích cô nương lại như một thuộc hạ.

"Quả thật không tệ, những thứ khác nàng ấy học thế nào rồi?" Tích cô nương nhàn nhạt hỏi.

"Hồi Tích cô nương, những thứ khác nàng ấy học cũng không tệ, có điều nha đầu Thải Hương kia..." Phi Ngọc nhíu mày, "Nha đầu kia cứ thuyết phục Lam Nguyệt rời khỏi Khuynh Thành Lâu, ả chê nơi này dơ bẩn, nhưng ả có nghĩ mọi chi phí ăn mặc đi lại của ả đều do Khuynh Thành Lâu chu cấp không, đúng là nha đầu không biết tốt xấu."

Tích cô nương híp mắt, nhưng rất nhanh trên gương mặt lại hiện lên ý cười: "Trong Khuynh Thành Lâu, người am hiểu dạy dỗ nữ tử nhất là ngươi, nha đầu kia nếu đã ngại đông ngại tây, chúng ta cũng không phí công nuôi một kẻ vong ân phụ nghĩa, ngươi dùng thủ đoạn gì đối phó với những nữ tử khác trong lâu thì cứ lấy ra dùng với ả đi!"

Phi Ngọc sửng sốt, bừng tỉnh hiểu ý Tích cô nương, bật cười: "Ta vốn băn khoăn ả là nha đầu của Lam Nguyệt, xem ra cũng không có gì phải cố kỵ, chỉ là một nha hoàn mà thôi, sau này ta lại an bài một người nghe lời hiểu chuyện tới hầu hạ Lam Nguyệt cô nương là được."

Tích cô nương chỉ cười, ánh mắt vẫn quan sát thân ảnh khiêu vũ trên nền tuyết kia.

Trong phòng trầm mặc một lúc, có người tới gõ cửa, Phi Ngọc tự mình ra ngoài, người tới thì thầm với Phi Ngọc vài câu, Phi Ngọc giật mình, lập tức đóng cửa, vội vàng đến phía sau Tích cô nương, cung kính nói: "Tích cô nương, đồng đảng của thái tử và Ngọc gia trưa nay sẽ bị chém đầu thị chúng ở cổng chợ phía đông."

Tích cô nương cười lạnh: "Tin tức này không phải tối qua đã biết rồi sao?"

Không có gì trì hoãn, mọi thứ đều nằm trong dự đoán, thậm chí là trong khống chế không phải à?

"Nhưng... Trong tin tức mới nói phế thái tử công bố rất nhiều chuyện, trong đó có chỉ thẳng đến Thượng Quan trắc phi, việc này..." Phi Ngọc cẩn thận quan sát Tích cô nương.

Tích cô nương nhíu mày, chỉ thẳng Thượng Quan trắc phi?

Nàng ta cười cười: "Trong tay Bách Lý Khiên thì có thứ gì có thể chỉ thẳng Thượng Quan trắc phi?"

"Việc này... Phi Ngọc cũng không biết, có điều người của chúng ta đã tới báo, đó chắc chắn sẽ không phải tin đồn vô căn cứ, chúng ta có cần... Khiến phế thái tử kia không còn cơ hội mở miệng không?" Phi Ngọc nghiêm túc hỏi. Thái tử đối với họ mà nói chẳng qua là một quân cờ, nhưng gã chung quy đã từng là thái tử, lỡ chuyện này là thật, vậy Thượng Quan trắc phi.... Không, Tích cô nương chẳng phải gặp nguy hiểm sao?

Tích cô nương híp mắt: "Ta ẩn nấp bên cạnh Bách Lý Khiên bao năm gã cũng chưa từng hoài nghi, ban đầu chúng ta đều đánh giá gã quá cao, nếu gã phát hiện manh mối thì đã không thể rơi vào cái bẫy của chúng ta!"

Không sai, Thượng Quan Liên chính là Tích cô nương, Tích cô nương chính là Thượng Quan Liên!

Cùng một người chẳng qua có hai thân phận thôi.

Mà Bách Lý Khiên kia nói đến cùng chỉ là hòn đá kê chân của chủ tử, lần mưu loạn bức vua thoái vị này vốn đã xác định là thất bại, nhưng Bách Lý Khiên vẫn cho rằng gã may mắn có được sự ủng hộ của Bắc vương phủ, có thể cướp lấy ngôi vị hoàng đế... A, nghĩ đến việc này, Thượng Quan Liên nhếch mép cười khinh thường.

"Nhưng lỡ như..." Phi Ngọc vẫn lo lắng, nếu trước khi chết phế thái tử kia thật sự nói gì đó dẫn dắt sự chú ý tới Tích cô nương, chỉ sợ... Thật sự sẽ rút dây động rừng!

Thượng Quan Liên trầm ngâm một lát: "Người ta lo không phải phế thái tử, mà là... Chỉ sợ nàng đã chú ý tới ta!"

Bách Lý Khiên trực tiếp chỉ vào nàng ta sao? Thượng Quan Liên chợt có một suy đoán, nếu tin tức này có người cố ý truyền ra để che mắt nàng ta thì sao đây?

Vậy mục đích người tung tin này rốt cuộc là gì?

Thượng Quan Liên nở nụ cười xán lạn, cao giọng: "Được rồi, nếu trong tay phế thái tử đã có chứng cứ bất lợi với ta, vậy đương nhiên không thể để gã sống sót nói ra những tin tức đó!"

Đây là mục đích của người tung tin à?

Dụ nàng ta ra tay?

Sau đó thì sao?

Càng nghĩ Thượng Quan Liên càng cảm thấy hứng thú, nghĩ tới mệnh lệnh của chủ tử, lúc này, nàng ta nên xuất hiện trước mắt ai đó rồi!

"Tích cô nương..."

Thượng Quan Liên liếc nhìn Phi Ngọc: "An bài xuống, hôm nay ta sẽ đi xem chém đầu phế thái tử, nếu phế thái tử thật sự muốn nói gì đó, vậy... Lập tức kết thúc tính mạng gã!"

"Vâng." Phi Ngọc chắp tay lĩnh mệnh, hiện tại dáng vẻ phong tình vạn chủng đã không còn mà thay bằng một người khác.

Phi Ngọc lui xuống để lại một mình Thượng Quan Liên ở trong phòng, ánh mắt nàng ta vẫn dõi theo thân ảnh màu lam ngoài sân, lẩm bẩm: "Người tung tin kia là ngươi sao, An Cửu?"

Nhắc tới hai chữ này, đôi mắt Thượng Quan Liên sáng rực.

...

Ở cửa chợ phía đông, càng gần giữa trưa, nơi này càng có nhiều người tụ tập, đám đông chen chúc nhìn dàn người quỳ trên pháp trường, bàn luận chuyện hôm qua.

"Bách Lý Khiên này đúng là đáng thương, rõ ràng là thái tử một nước lại rơi vào kết cục này, ngay cả mạng cũng không giữ nổi!"

"Còn không phải cho gã sao? Nếu gã an phận làm thái tử, qua mười năm nữa không phải gã sẽ có được thứ muốn à? Đó vốn là thứ thuộc về gã, ai bảo gã quá gấp gáp?

"Vậy chắc ngươi không biết rồi, thái tử này là bị hủy trong tay nữ nhân. Ngươi quên rằng gã bị phế thế nào sao?"

Nhất thời mọi người đều ghé tai nhau bàn tán, một truyền mười, tuy người đời không biết chân tướng cụ thể thế nào nhưng chỉ cần dựa vào lời đồn trên phố, bọn họ cũng có thể đoán được đại khái.

Bắc Nhu đã từng là thái tử phi khiến thái tử và hoàng thất mất hết mặt mũi, Hoàng Thượng sao có thể chấp nhận cho một thái tử như vậy tương lai trở thành hoàng đế?

Phế cũng phế rồi, tuy danh vọng không bằng khi còn là thái tử nhưng dù sao vẫn là thái tử không phải à?

Có lẽ qua mấy năm nữa Hoàng Thượng bớt giận, vinh hoa phú quý lại về tay, nhưng gã lại có ý đồ mưu loạn đoạt cung. Hai mươi hai năm trước kết cục Tề vương điện hạ chọn con đường này còn chưa đủ để trở thành bài học à?

Năm đó máu tươi chảy đầy đoạn đầu đài, chẳng lẽ hôm nay sẽ lại tái diễn?

Trong lúc mọi người đang bàn luận, Bách Lý Ngạn vừa được phong thân vương đã bước lên đài giám trảm, khí thế cùng uy nghiêm khiến người nhìn kinh sợ.

"Hoàng Thượng tha mạng... Hoàng Thượng tha mạng..."

Trên đoạn đầu đài, người Ngọc gia khóc lóc cầu xin hệt như gia tộc Tiêu thị năm đó.

Trên gác mái, Tĩnh Phong Đế giả dạng trong y phục bình thường đứng bên cửa sổ quan sát tất cả, hai tay nắm chặt thành đấm.

Năm đó chính là cảnh tượng này, hôm nay cũng thế.

"Hoàng Thượng, Ngọc gia kia đúng là vô cớ bị liên lụy rồi." Hạ Hầu Âm nhẹ giọng.

Tĩnh Phong Đế híp mắt: "Ý của ái phi là nên tha cho Ngọc gia?"

"Không không, Hoàng Thượng hiểu lầm rồi, tội phế hậu và phế thái tử phạm phải vốn đáng bị tru di cửu tộc, giống như Tiêu gia năm đó nên giết sạch mới phải, bằng không không dập tan lửa rừng, gió xuân lại tái sinh, ai biết gió xuân kia khi nào sẽ đến?" Hạ Hầu Âm vội nói.

Sắc mặt Tĩnh Phong Đế lúc này mới hòa hoãn một chút, ông ta hừ lạnh: "Gió xuân? Trẫm tuyệt đối sẽ không để ai có cơ hội khiêu chiến hoàng quyền của trẫm!"

Hạ Hầu Âm khẽ cười: "Hoàng Thượng anh minh! A, kia... Không phải là thế tử phi sao? Phế thái tử muốn nàng tới đưa tiễn, nàng quả thật đã tới!"

Nghe Hạ Hầu Âm nhắc, Tĩnh Phong Đế cũng đã thấy An Cửu dưới đài cao, hiện tại nàng cùng một hộ vệ bước lên đài. Bách Lý Khiên đang quỳ dưới đất thấy An Cửu tới, hai mắt sáng ngời.

Tới, nàng cuối cùng cũng tới!

Tuy hôm qua nàng đã đồng ý, nhưng gã cũng không dám chắc, hiện tại nhìn thấy An Cửu, Bách Lý Khiên khẽ cười.

Có thể gặp An Cửu trước khi chết, tâm nguyện của gã coi như cũng được hoàn thành!

Ánh mắt Bách Lý Khiên vẫn luôn dõi theo An Cửu, phế hậu Ngọc thị quỳ cạnh cũng nhìn nàng, lòng muôn vàn cảm xúc.

An Cửu có mệnh phú quý, tương lai trở thành phượng hoàng?

Phế hậu Ngọc thị nhớ lại mệnh lý tướng sĩ phán cho An Cửu. Thật sự sẽ trở thành phượng hoàng sao?

Nhưng nàng đã gả cho Bắc Sách, mà Bắc Sách... Ngọc thị nhíu mày, Bắc Sách đã sắp kế thừa vị trí Bắc vương gia, lần này còn lập công lớn, tương lai lại càng nổi bật, An Cửu này quả thật có mệnh vượng phu.

Nếu trước đây bà ta sớm bảo Khiên Nhi cưới An Cửu chứ không phải muốn mượn sức lấy lòng Bắc vương phủ, liệu hiện tại có phải đã thay đổi không?

Ngọc thị cười chua xót rồi, bà ta hối hận rồi, nếu biết được tương lai, bà ta nhất định sẽ giữ chặt An Cửu không bỏ, có nữ nhân này phụ tá Khiên Nhi thì việc lớn nào mà chả thành?

Nhưng bây giờ hối hận có ích gì?

"Nàng đến rồi." Bách Lý Khiên bình tĩnh nhìn An Cửu.

An Cửu mỉm cười: "Vì cảm tạ thư từ hôn ngươi đã viết, ta đương nhiên sẽ không nuốt lời."

Ngữ điệu nhàn nhạt, nếu là trước đây e rằng Bách Lý Khiên đã nổi trận lôi đình, nhưng hiện tại, gã vẫn rất bình tĩnh: "Ngẫm lại, ta đây thật sự hối hận, nếu khi đó ta không viết thư từ hôn, lúc này bản thân còn là thái tử, nàng là thái tử phi, chúng ta đã không gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy."

An Cửu khẽ cười: "Hối hận thì đã sao? Trên đời này không có thuốc hối hận, ta và ngươi vốn dĩ không phải người chung đường."

"Vậy nàng và Bắc Sách chung đường à?" Bách Lý Khiên cười quỷ dị.

"Ngươi định châm ngòi ly gián?"

Giống như bị nhìn thấu tâm tư, ánh mắt Bách Lý Khiên lập lòe, nhưng ngay sau đó gã lại kiên định nhìn nàng: "Ta thật sự ghen tị với y, nếu có thể châm ngòi quan hệ của hai người, dù có chết ta đây cũng thống khoái, nhưng thôi, nàng thông minh thế, sao có thể trúng kế một thủ hạ bại tướng như ta? Có điều Bắc Sách... Không như nàng nhìn vẻ ngoài đâu. Tối qua ta suy nghĩ cả đêm trong thiên lao, ta vẫn không rõ tại sao mình lại thất bại, còn thất bại kỳ lạ như vậy. Cả một đêm, ta vắt hết óc, mãi đến khi nãy ta mới thông suốt một vài điều, đây là âm mưu, một là dồn ta vào chỗ chết, nhiều hơn là giúp ai đó có lợi. Mà ai sẽ có lợi chứ, Bách Lý Ngạn, hay Bắc Sách? Ha ha, không có ta, Bách Lý Ngạn chắc chắn sẽ trở thành thái tử, vậy xem ra đệ ấy mới là kẻ đứng sau thúc đẩy tất cả, nhưng... Năng lực của Bách Lý Ngạn ta biết quá rõ, mấy năm nay ta luôn đề phòng đệ ấy, chú ý nhất cử nhất động của đệ ấy, đệ ấy không có bản lĩnh lớn như vậy, thậm chí... thậm chí sắp xếp Thượng Quan Liên ở cạnh ta lâu như vậy!"

Nhắc tới Thượng Quan Liên, ánh mắt Bách Lý Khiên trở nên sắc bén.

Thượng Quan Liên?

Cái tên này cũng khiến An Cửu nao nao, có điều nàng không để lộ quá nhiều cảm xúc.

Nếu Bách Lý Ngạn không phải chủ tử của Thượng Quan Liên thì kẻ đứng sau là ai?

Nữ nhân trong cung... Nữ nhân trong cung kia là Thục phi à?

Không biết vì sao, nàng lại lập tức phủ định suy đoán này. Thục phi một lòng muốn nhi tử của mình trở thành thái tử, nếu bà ta có bản lĩnh gài Thượng Quan Liên ẩn nấp bên cạnh Bách Lý Khiên nhiều năm, chỉ sợ Bách Lý Khiên sớm đã mất mạng.

"Thượng Quan Liên là người của các nàng đúng không?" Bách Lý Khiên nhìn An Cửu, gằn từng câu từng chữ, giọng điều có bảy phần khẳng định, ba phần thử.

Người của họ?

Nếu là người của họ, vậy nàng đã không tốn công ở đây vì Thượng Quan Liên.

Nhưng nàng không có nghĩa vụ giải thích nghi ngờ cho Bách Lý Khiên. Nghĩ đến sắp xếp hôm nay, An Cửu híp mắt: "Ngươi đoán xem? Thượng Quan Liên là trắc phi của ngươi, ngươi nên là người hiểu nàng ta nhất không phải ư? Hôm qua Hoàng Thượng hạ chỉ kê biên tài sản Ngọc gia và phủ đệ hiện tại của ngươi, người Ngọc gia ngay cả Ngọc Vô Song ở Thận Hình Tư cũng sẽ bị chém đầu trong hôm nay, nhưng cố tình lại không có Thượng Quan trắc phi trong phủ thái tử của ngươi! A, ta đột nhiên cảm thấy kẻ làm thái tử như ngươi đúng là thất bại, ngay cả nữ nhân bên gối của mình cũng không hiểu rõ!"

"Ta..." Bách Lý Khiên muốn phản bác, nhưng gã lại phát hiện bản thân thật sự không hiểu Thượng Quan Liên kia.

"Ha ha, xem đi, chính ngươi cũng cảm thấy thế, rõ ràng ngươi biết nàng ta hại ngươi thảm như vậy, nếu ta là ngươi, ta nhất định sẽ nói mọi thông tin về nàng ta với người trên đài giám trảm để bọn họ bắt nàng ta chôn cùng với ngươi không phải à?" An Cửu khẽ cười.

Ánh mắt Bách Lý Khiên trở nên tàn nhẫn, nhưng ngay sau đó lại lập lòe. An Cửu bảo gã kéo Thượng Quan Liên chôn cùng? Điều này có nghĩa Thượng Quan Liên không phải người của An Cửu và Bắc Sách? Vậy Thượng Quan Liên chu toàn mọi việc này rốt cuộc để làm gì?

Bách Lý Khiên nghĩ không ra, khóe miệng nhếch lên, ngay sau đó tiếng cười vang vọng khắp pháp trường. Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Bách Lý Khiên, chỉ thấy Bách Lý Khiên và An Cửu đang nói gì đó, lại không rõ bọn họ đang nói gì.

Đột nhiên, Bách Lý Khiên ngừng cười: "Nàng muốn làm gì? Nàng bảo ta kéo Thượng Quan Liên chôn cùng chắc chắn không đơn giản như vậy. An Cửu, tâm tư nàng quá sâu, nàng sẽ không vô duyên vô cớ nói với ta lời này..."

An Cửu nhíu mày, không ngờ trước khi chết Bách Lý Khiên lại thông minh hơn ngày thường.

An Cửu còn đang tính toán, Bách Lý Khiên lại đột nhiên lớn tiếng: "Bách Lý Ngạn, ngươi qua đây, ta có lời muốn nói với ngươi!"

Âm thanh này mọi người dưới đài đều nghe thấy, Bách Lý Ngạn ngồi trên đài giám trảm sửng sốt, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy, đi về phía Bách Lý Khiên.

"Dù nàng có ý đồ gì, lần này ta sẽ nghe theo nàng." Bách Lý Khiên nhìn An Cửu, nụ cười trên gương mặt chật vật càng lộ sự quỷ dị khiến An Cửu cũng phải kinh ngạc.

Nghe theo nàng?

Hắn biết nàng có ý đồ gì sao?

Thấy Bách Lý Ngạn đến gần, An Cửu híp mắt. Cũng chính lúc này, sát ý sắc bén xuống hiện, nàng biết Thượng Quan Liên ra tay rồi.

Nàng ta tới sao?

Phốc một tiếng, một tiếng kêu rên, An Cửu không rảnh xem Bách Lý Khiên bị đâm trúng thế nào, nàng theo hướng sát ý đánh úp nhìn xuống dưới, chỉ thấy một bóng đen đang xuyên qua đám người hỗn loạn.

Nam Minh và Lẫm Phong lập tức đuổi theo người nọ, người nọ tuy là thân hình nam nhân, nhưng kẻ đứng sau chắc chắn là Thượng Quan Liên!

Lần này, nàng nhất định phải bắt được Thượng Quan Liên!

Biến cố xảy ra bất ngờ khiến pháp trường hỗn loạn, tiếng kêu rên trên đài cũng biến thành la hét.

"Khiên Nhi..." Phế hậu Ngọc thị nhìn Bách Lý Khiên ngã xuống, tuy biết hôm nay khó thoát cái chết, nhưng bị ám sát bất ngờ khiến bà ta không thể tiếp thu được. Là ai? Sao lại muốn Khiên Nhi chết? Ngay cả thời gian nửa nén hương cũng không chờ được sao?

"An Cửu... An Cửu..." Bách Lý Khiên run rẩy nằm dưới đất, phi đao kia không nghiêng không lệch đâm thẳng vào ngực gã, nếu không nỗ lực duy trì chút hơi tàn, gã đã sớm mất mạng.

An Cửu nhíu mày quay đầu nhìn Bách Lý Khiên.

"An Cửu, đây... Đây mới là mục đích của nàng... Ha ha..." Bách Lý Khiên phun ra ngụm máu tươi. Khoảnh khắc bị phi đao đâm trúng, An Cửu đảo mắt tìm người bắn phi đao, gã mới bừng tỉnh.

An Cửu khơi dậy gã ý niệm kéo Thượng Quan Liên chôn cùng thì ra là... Muốn người trong tối xuất hiện.

Chỉ cần người trong tối ra tay, như vậy sẽ có vài thứ bại lộ, mà kẻ ám sát gã chắc chắn là Thượng Quan Liên không cần nghi ngờ.

"Đa tạ." An cửu nói, "Có thể tìm được Thượng Quan Liên cũng coi như không trút giận ngươi."

Bách Lý Khiên cười khổ: "Nàng không phải vì trút giận cho ta, nàng có mục đích khác, Thượng Quan Liên kia đối với nàng... Nhất định có ý nghĩa khác!"

Gã quá hiểu An Cửu, nàng không phải người lo chuyện bao đồng, nếu đã khiến nàng phải tính kế như vậy, chứng tỏ người kia nàng rất để ý. Trong đầu hiện lên một bóng hình, Bách Lý Khiên cười to, tiếng cười ở trên đài cao vô cùng quỷ dị.

Đột nhiên, tiếng cười ấy đột nhiên biến mất, lại nhìn Bách Lý Khiên, gã đã không còn hơi thở, hai mắt mở lớn, giống như ngay cả khoảnh khắc cuối cùng cũng đang tự giễu.

"Khiên Nhi..." Ngọc thị khóc lớn, tiếng khóc này kéo mọi người còn đang sững sờ vì sự cố bừng tĩnh.

Thấy cảnh này, Bách Lý Ngạn nhìn thoáng qua nén nhang, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn xoay người bước lên đài giám trảm, lớn tiếng hạ lệnh: "Lập tức xử trảm!"

Không chờ được, nếu lại xảy ra biến cố, hậu quả hắn chắc chắn không gánh vác nổi.

Vừa dứt lời, tiếng kêu rên nổi lên bốn phía, người quỳ đầy đất dưới đao phủ sắc bén từng đầu rơi xuống, máu chảy thành sông, nhìn rất đáng sợ.

Mà giờ phút này tâm tư của An Cửu đã không còn trên đoạn đầu đài nữa, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ, đó là bắt được Thượng Quan Liên.

An Cửu bước xuống pháp trường, hòa theo dòng người được thị vệ sơ tán, dần bình tĩnh lại. Không bao lâu, Nam Minh và Lẫm Phong cùng trở về, tay xách theo một người xụi lơ.

"Gã thế mà dùng độc trước, xem ra đã qua huấn luyện chuyên nghiệp." Lẫm Phong không vui ném người nọ xuống đất.

Mới cách đây mấy canh giờ trước, hắn còn nói chỉ cần nàng phân phó không có gì hắn không làm được. Hắn anh minh một đời, vậy mà bị hủy ngay hôm nay!

An Cửu nhìn thi thể kia, nhíu mày, đột nhiên có một phi tiêu bắn tới, Nam Minh nhanh nhẹn chắn lại, thấy trên phi tiêu có tờ giấy, hắn lập tức gỡ xuống đưa cho nàng.

An Cửu mở ra xem nội dung bên trên, sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía phi tiêu bắt tới, thình lình đối diện với đôi mắt đang cười.

"Thượng Quan Liên..."

Chủ nhân của đôi mắt kia hiện đứng trên gác mái đang nhìn nàng, mà nội dung trong tờ giấy...

Thế tử phi mạnh khỏe!

Một câu vấn an, giờ phút này lại là khiêu khích!

Thượng Quan Liên đang đắc ý, nàng ta nhìn thấu mưu kế của nàng, muốn trêu đùa nàng sao?

Ánh mắt An Cửu trở nên thâm trầm, nhưng dần dần, khóe miệng nàng lại cong lên ý cười, vẫn tiếp tục nhìn Thượng Quan Liên trên gác mái.

Nàng đúng là đã coi thường Thượng Quan Liên!

Không kể đến việc kẻ đứng sau nàng ta vô cùng quan trọng với Bắc Sách, chỉ riêng hôm nay, cách đáp trả của Thượng Quan Liên cũng khơi dậy sự hứng thú trong lòng nàng.

"Chủ tử, để thuộc hạ đưa ả tới!" Nam Minh cũng đã thấy bóng hình đó

"Không cần!"

Thượng Quan Liên có thể nhìn thấu cái bẫy của nàng, còn to gan xuất hiện như thế, nàng ta sao có thể cho người khác cơ hội bắt được mình?

Trước kia Thượng Quan Liên núp trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, người của nàng Thượng Quan Liên chắc đều biết.

Cho dù Nam Minh đi, e rằng cũng vô dụng.

Ở bên đó, Thượng Quan Liên nhìn An Cửu, khẽ cười. Phi Ngọc đứng sau không khỏi lo lắng, thúc giục: "Tích cô nương, chúng ta đi nhanh đi, An Cửu kia... Rất khó đối phó!"

"Khó đối phó? Đúng là khó đối phó. Nhan trắc phi vì nàng mà thất sủng, Ngọc Vô Song cũng là thủ hạ bại tướng của nàng, còn cả nhà Tấn quốc công phủ, đến hiện tại An Cửu là người tới cuối cùng, nàng đang là Bắc thế tử phi chạm tay là bỏng, quả thật khó đối phó!"

Nhưng thế thì sao?

"Tích cô nương, hôm nay mục đích của Bắc thế tử phi là cô nương, chúng ta lại bị nàng nhìn thấy, chỉ sợ sau này nàng ấy sẽ nhìn chằm chằm cô nương!" Phi Ngọc nhíu mày. Tuy nàng ta chưa từng tiếp xúc với An Cửu, nhưng Khuynh Thành Lâu là nơi lưu thông tin tức, năng lực của An Cửu nàng ta đương nhiên có nghe nói. Chỉ là... "Thế tử phi chấp nhất với Tích cô nương khiến ta cảm thấy rất lạ."

"Lạ? Lạ chỗ nào?" Thượng Quan Liên hỏi, nhưng thực chất không hề để bụng.

"Không nói rõ, chỉ là cứ cảm thấy lạ lạ." Nói tới đây, Phi Ngọc không nói nữa.

Cả hai đều im lặng, nhưng câu này vẫn quanh quẩn trong đầu Thượng Quan Liên, giờ phút này ngay cả nàng ta cũng thấy kỳ lạ.

Sao An Cửu lại gài bẫy nàng ta? Chỉ vì nàng ta là dư nghiệt thuộc phe thái tử à?

Nếu chỉ vậy, người muốn nàng ta lộ diện có thể là Tĩnh Phong Đế, có thể là Bách Lý Ngạn, thậm chí là Bắc thế tử, mà An Cửu hình như là người không có khả năng nhất không phải sao?

Nhưng cố tình người xuất hiện lại là An Cửu, điều này có ý nghĩa gì?

Không chỉ Phi Ngọc, ngay cả Thượng Quan Liên cũng không nghĩ ra.

...

Bắc vương phủ, Huy Âm Điện, Lưu Li Hiên.

Từ bên ngoài trở về, An Cửu cứ nhốt mình trong Lưu Li Hiên, Hồng Linh thay trà mấy lần nhưng nàng không hề uống một ngụm, cứ ngồi một chỗ nhìn tờ giấy trước mặt.

"Tiểu thư, tiểu thư..." Hồng Linh cẩn thận gọi, cũng thử nhìn tờ giấy trên bàn, "Phế thái tử và phế hậu mưu loạn thất bại đã đền tội, Khanh vương gia cũng chết, ngay cả Bắc vương gia... Cũng điên điên khùng khùng ở trong lao. Mọi việc đều đã rõ, tiểu thư còn xem cái này làm gì?

Hồng Linh đương nhiên biết lai lịch tờ giấy này, chính là tờ giấy nhắc nhở tiểu thư việc thái tử mưu phản, nàng cũng thấy lạ, rốt cuộc là ai có lòng tốt mật báo cho tiểu thư vậy?

"Rõ? Không, vẫn chưa?" An Cửu vẫn nhíu mày không có cách nào thả lỏng.

Vẫn chưa? Hồng Linh không hiểu, đột nhiên nhìn thấy một thứ, nàng kinh ngạc hỏi: "Rõ ràng chỉ có hai tờ, sao hôm nay lại thêm một tờ?

Đúng vậy, thêm một tờ, tờ giấy kia hôm nay mới nhận được!

Thế tử phi mạnh khỏe!

Nét chữ bên trên giống hệt hai tờ giấy nàng nhận lúc trước, An Cửu đặt tờ giấy bên chóp mũi, ngửi ngửi, ngay cả hương mực cũng giống, điều này khiến nàng khẳng định cả ba tờ giấy xuất phát từ tay một người.

Mà người nọ chính là Thượng Quan Liên!

A, Thượng Quan Liên đúng là cho nàng một bất ngờ lớn!

Vừa trợ giúp thái tử mưu phản, vừa mật báo cho nàng, nàng ta rốt cuộc muốn làm gì?

Tính kế Bách Lý Khiên, sau đó thì sao? Nàng ta được lợi gì?

Phát hiện này làm An Cửu càng tò mò về Thượng Quan Liên.

Nữ nhân này có quá nhiều bí mật, nàng nhất định phải lột từng cái ra, xem tâm tư nàng ta rốt cuộc thế nào.

Thấy An Cửu cất tờ giấy lại, Hồng Linh liền dâng trà ngon lên: "Tiểu thư, hôm nay Hoàng Thượng hạ chỉ, nói thế tử và tiểu thư có công bình định phế thái tử mưu loạn, đã chọn ngày tốt để thế tử kế thừa vương vị, là ba ngày sau!"

Ba ngày sau?

Tĩnh Phong Đế đúng là làm việc mau lẹ!

E rằng qua chuyện Bách Lý Khiên lần này, Tĩnh Phong đế càng thấy rõ sự quan trọng của Bắc vương phủ, càng muốn cột Bắc vương phủ chặt vào người mình.

...

Trong hai ngày này, Tĩnh Phong Đế lệnh Thượng Y Phục đưa cát phục tới. Theo quy tắc, người kế thừa vương vị phải vào cung bái kiến hoàng đế, do hoàng đế chứng kiến, nhưng Hoàng Thượng đặc biệt truyền lời nói lần này phá lệ, tự ông ta sẽ tới Bắc vương phủ chủ trì đại điển.

Sáng sớm hôm nay, toàn bộ Bắc vương phủ đều bận rộn. Trong Lưu Li Hiên, Hồng Linh trang điểm cho An Cửu, miệng lải nhải liên tục: "Tiểu thư, sau này người chính là Bắc vương phi, là nữ nhân ai cũng hâm mộ, ngay cả phi tần hậu cung nhìn thấy người cũng phải nịnh bợ lấy lòng, đúng là uy phong!"

Uy phong? Hồng Linh quả thật đơn thần!"

Ra vẻ ta đây, chuốc thêm thù hân, hiện tại, nàng chỉ mong có thể có cuộc sống bình yên bên Bách Sách.

Nhưng... Nghĩ tới Thượng Quan Liên và kẻ đứng sau nàng ta, An Cửu theo bản năng nhíu mày, e rằng hiện tại nàng vẫn chưa thể an ổn!

"Vương phi, có người tới tặng lễ vật, nói là chúc mừng vương phi."

An Cửu còn đang nghĩ ngợi, ngoài cửa, một nha hoàn cầm một gấm tới. Hồng Linh đang cài châu thoa cuối cùng lên đầu An Cửu, nhìn thấy hộp gấm kia, lập tức vui vẻ nhận lấy: "Ai đưa tới vậy? Mau mở ra xem, nhìn hộp gấm này, đồ bên trong chắc chắn rất đặc biệt!"

Nha hoàn đặt hộp gấm lên bàn, đáp: "Là một vị phu nhân đưa tới, ở đây còn có bái thiếp!"

Nha hoàn cầm bái thiếp qua cho An Cửu, Hồng Linh bên cạnh tò mò quan sát cái hộp.

An Cửu nhận lấy, mở ra, còn chưa kịp xem nội dung, nhưng nét chữ vừa đập vào mắt đã khiến nàng rét run, lại thấy Hồng Linh chuẩn bị mở hộp gấm kia ra, lòng thầm kêu không ổn, nàng lập tức chạy tới bắt lấy cổ tay Hồng Linh, kéo Hồng Linh qua.

"A!" Hồng Linh hét lên, theo sức lực của An Cửu, hộp gấm vốn ở trong tay rơi xuống mép bàn.

"Tiểu thư..." Hồng Linh nghi hoặc nhìn An Cửu. Tại sao tiểu thư lại kéo nàng? Lỡ làm hư đồ bên trong hộp thì sao đây?

Hồng Linh nhìn hộp gấm kia, muốn tránh tay An Cửu, đi đến nhặt lên.

Nhưng An Cửu lại lạnh lùng quát: "Đừng nhúc nhích!"

"Tiểu thư?"

An Cửu mặc kệ Hồng Linh, lại nhìn bái thiếp.

Lễ vật nho nhỏ bày tỏ lòng thành!

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi nhưng An Cửu vẫn nhận ra nét chữ này.

Thượng Quan Liên! Nét chữ này dù có hóa thành tro nàng cũng nhận ra.

Đúng lúc này, cái hộp gấm kia mất trọng tâm, đột nhiên rơi xuống đất, nắp hộp mở ra, bên trong có vô số con bò cạp chui ra ngoài.

"A... Tiểu thư..." Hồng Linh hét lên, nha hoàn bên cạnh cũng hoảng sợ, "Người đâu, mau tới đây..."

Nam Minh nghe thấy động tĩnh, lập tức chạy vào. Bắc Sách vừa vào Huy Âm Điện cũng nghe thấy động tĩnh, vội chạy tới Lưu Ly Hiên, vừa thấy bò cạp bò tán loạn, y chạy thẳng về phía An Cửu, ôm nàng vào lòng.

"Chuyện này rốt cuộc là sao?" Bắc Sách ôm An Cửu không nói một câu, trầm giọng quát.

Nha hoàn kia quỳ xuống lĩnh tội: "Vương gia tha tội, nô tỳ... Nô tỳ cũng không biết trong hộp gấm có mấy thứ này, nô tỳ..."

"Đừng trách nàng ấy, nàng ấy thật sự không biết!" An Cửu cuối cùng cũng lên tiếng, trong đôi mắt âm trầm mạ lên một tầng băng.

Bắc Sách nắm tay nàng: "Chuyện này không thể bỏ qua như vậy!"

Đống bò cạp này bị đưa vào vương phủ một cách công khai, y sao có thể ngồi yên không nhìn?

An Cửu mỉm cười: "Đúng, chuyện này không thể bỏ qua như vậy, có người tặng lễ vật, chúng ta đương nhiên cũng phải lễ thượng vãng lai đúng không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play