“Ngọc xịn đó!”.

Hai mắt ông lão lúc này cũng sáng lên, trong ánh mắt không kìm được nỗi vui mừng: “Không ngờ hôm nay mình lại được nhìn thấy một viên ngọc đẹp như vậy, đúng là hiếm có!”, nhưng sau đó, ông lão như thể nhớ ra chuyện gì đó, ánh mắt hơi nheo lại, sau đó nhìn chằm chằm vào viên ngọc bích.

“Đúng là kỳ lạ, cắt theo đường mà cậu thanh niên này vẽ, thế mà lại không bị cắt dính chút ngọc bích nào, và lớp vỏ đó lại mỏng như giấy, vừa mài đã thấy ngọc bích luôn”, ông lão không ngững suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn cảm thấy khó hiểu: “Cậu thanh niên này sao có thể tính chính xác vị trí của viên ngọc bích này như vậy, cứ như thể là cậu ấy có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong viên đá... kỳ lạ quá đi...”.

Cùng lúc này, tất cả mọi người đều như nín thở, như thể sợ hơi thở của mình sẽ ảnh hưởng đến động tác của người thanh niên cao gầy rồi khiến anh ta xảy ra sơ xuất vậy. Vàng có giá nhưng ngọc là vô giá, ngọc bích không chỉ đại diện cho phú quý, còn là biểu tượng của nghệ thuật, nếu vì bản thân mà khiến cho viên ngọc bích này bị tổn thất gì, vậy thì là tội ác tày trời rồi.

Một lát sau, vỏ ngoài của viên ngọc bích được mài nhẵn nhụi, một tinh thể ngọc bích xuất hiện trước mặt tất cả mọi người. Chỉ thấy toàn bộ viên ngọc bích là một màu xanh biếc rất tinh khiết. Nhìn như thể một giọt nước màu xanh và có thể bị hòa tan bất cứ lúc nào vậy.

“Độ trong này, màu sắc này, độ tinh khiết này, đúng là tuyệt vời!”, có người không kìm được thốt lên khen ngợi.

“Để tôi xem xem!”, ông lão không kìm được, nhanh chân đi tới trước mặt người thanh niên cao gầy, đưa tay cướp lấy viên ngọc bích trong tay anh ta, dùng các loại dụng cụ để xem xét một cách tỉ mỉ.

Vì chưa gia công nên viên ngọc bích này rất thô ráp, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự phân biệt về ngọc bích của ông ấy.

“Thủy tinh chủng, xanh sáng tinh khiết, bên trong gần như không có hoa văn hay khiếm khuyết gì, cực phẩm trong những cực phẩm!”, một lúc sau, ông lão mới đưa viên ngọc bích cho Hoàng Hách với vẻ không nỡ, trong ánh mắt tràn đầy sự niềm nở mong chờ: “Cậu thanh niên, viên ngọc bích này để lại cho tôi được không, tôi đồng ý trả nó với giá cao!”.

“Được ạ!”, Hoàng Hách cười hi hi, gương mặt lộ ra vẻ hưng phấn: “Ông trả giá bao nhiêu?”.

Chưa đợi Hoàng Hách nói hết, ông lão liền giơ luôn hai ngón tay.

“Hai triệu sao?”, Hoàng Hách nhíu mày, tỏ vẻ không vui. Vừa rồi còn chưa cắt ra hết ông lão đã trả giá hai triệu rồi, giờ rõ ràng là Hoàng Hách đã cược lãi, mà vẫn trả cái giá hai triệu, thế chẳng phải là muốn lừa Hoàng Hách sao?

Không ngờ, ông lão lắc đầu nói: “Không, là hai mươi triệu!”.

“Ồ!”.

Toàn bộ hiện trường vỡ òa, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn ông lão. Ông lão này chơi lớn thật, thế mà lại dám chi hai mươi triệu để mua một viên ngọc bích, đúng là có tiền có khác.

Nghe thấy con số ông lão nói ra, tuy Hoàng Hách cũng có chuẩn bị trước, nhưng lúc này tim gan anh cũng đập rất mạnh. Chỉ một viên ngọc bích này mà khiến cho một bác sĩ thực tập như anh đã trở thành triệu phú.

Thấy Hoàng Hách có hơi do dự, ông lão lại nói tiếp: “Đương nhiên là viên ngọc bích này của cậu nếu đến hội đấu giá để bán đấu giá có thể sẽ bán được với giá cao hơn, nhưng thủ tục vô cùng rườm rà, thêm vào thời gian tuyên truyền nữa, trong vài tháng căn bản không thể bán nổi! Nếu cậu đồng ý, giờ chúng ta có thể tiến hành giao dịch, tôi lập tức chuyển khoản cho cậu!”.

Hoàng Hách nhìn ông lão, nhìn được niềm hi vọng và chân thành trên khuôn mặt ông, bất giác gật đầu: “Được ạ, nhưng cháu có một điều kiện!”.

“Cậu cứ nói!”, ông lão thấy Hoàng Hách đồng ý, vẻ mặt tràn đầy niềm hứng khởi, vội vàng nói.

“Cháu muốn dùng viên ngọc bích này để chạm khắc một mặt ngọc, không cần to lắm đâu, chỉ cần bằng ngón tay cái là được!”, Hoàng Hách nói.

Ông lão không đồng ý ngay, ánh mắt không ngừng nhìn sang viên ngọc bích trên tay Hoàng Hách, như thể đang tính toán gì đó. Một lúc sau, ông ấy gật đầu nói: “Được, phần ngọc ở rìa của viên ngọc bích đủ để làm một mặt ngọc rồi. Nhưng hình dáng của mặt ngọc thì giờ tôi chưa thể đảm bảo được!”.

“Được, cứ quyết định vậy đi!”, Hoàng Hách không nghĩ nhiều, gật đầu luôn: “Hai mươi triệu, chúng ta giao dịch luôn!”.

Kẻ thù địch của anh quá nhiều, không chờ nổi thời gian mấy tháng được, cho dù là nhà họ Thẩm hay là Lưu Đông đều rất khó dây, có hai mươi triệu này, anh có thể làm nhiều việc để chuẩn bị ứng phó với sự trả thù của hai nhà này.

Hơn nữa, có Vô Thượng Tiên Đồng, Hoàng Hách còn sợ không có ngọc bích tốt hơn sao?

Thấy Hoàng Hách đồng ý, ông lão vô cùng vui mừng, lúc đó liền hỏi số tài khoản ngân hàng của Hoàng Hách rồi dùng điện thoại chuyển khoản luôn hai mươi triệu tệ cho Hoàng Hách. Chưa đầy vài phút, tiền đã vào tới tài khoản, nhìn những con số không dài dằng dặc trong tin nhắn, trong lòng Hoàng Hách vui như tết: “Ha ha, bố mày cũng là người giàu có rồi!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play