Cô gái đó thấy Hoàng Hách, lập tức vội vàng chạy nhào về phía Hoàng Hách.
Thoáng chốc, cô gái đó đã lao đến bên cạnh Hoàng Hách và Lý Yên, nói với giọng đầy cảm kích: “Hai vị thần y, nếu không phải là cháu xem thời sự, thì cháu chắc là không thể tìm thấy hai người luôn được!”.
“Cháu là…”, Hoàng Hách nhìn cô gái trước mặt với vẻ nghi hoặc.
“Là cháu mà!”, cô gái hứng khởi chỉ vào mặt mình, rồi cười tươi nói: “Thần y chú quên rồi à? Mấy hôm trước ở trên đường cháu đã đâm vào một ông cụ, nếu không có chú và chị bác sĩ xinh đẹp này đi qua, thì chắc cháu đã đâm chết người rồi”.
“Là cháu sao?”, lúc này, Hoàng Hách và Lý Yên đều nhận ra cô gái này, người này chính là cô gái lái con xe BMW X7 đâm vào bố của bí thư thành ủy Lộ Phi mấy hôm trước.
“Đúng, chính là cháu đây!”, cô gái đó rõ ràng là người dễ gần, ánh mắt nhìn Hoàng Hách tràn đầy vẻ vui mừng: “Thần y, dáng vẻ khi cứu người của chú đẹp trai thật đó. Lúc đó cháu đâm xe vào người ta cháu sợ quá nên quên mất hỏi chú số điện thoại. Nếu không phải hôm nay đột nhiên nhìn thấy ảnh của chú trong thời sự, chắc cháu còn lâu mới tìm thấy chú mất!”.
Vừa nói, cô gái này thế mà tóm ôm lấy cánh tay Hoàng Hách rồi ôm chặt, cả người cô đều áp vào người Hoàng Hách như con gấu túi, hai mắt long lanh nhìn Hoàng Hách: “Thần y, cháu muốn làm bạn gái chú!”.
Hoàng Hách lập tức cạn lười. Cô gái này cũng kỳ lạ thật, sao vừa gặp mặt đã đòi làm bạn gái người ta. Nhưng cảm giác được cô gái này ôm cũng khá là thích. Dáng người cô ấy rất đẹp, bộ ngực tuy không to bằng của Lý Yên, nhưng cũng thuộc hạng khủng, kèm thêm khuôn mặt búp bê dễ thương, đúng kiểu mặt học sinh dáng phụ huynh.
Hơn nữa, cảm giác mềm mại thơm tho này cũng rất thích, rất thích!
“Khụ… khụ…”.
Đúng lúc này, Lý Yên không kìm được ho lên vài tiếng, thấy cô gái đột nhiên xuất hiện này lại ôm ấp Hoàng Hách, trong lòng Lý Yên thế mà lại dâng trào cảm giác chua xót.
“Ơ…”, nghe thấy tiếng ho của Lý Yên, Hoàng Hách cũng lập tức định thần lại, vội vàng đẩy cô gái kia ra, sau đó nói với giọng nghiêm túc: “Cô bé à, chú không phải người dễ dãi đâu”.
“Phụt…”.
Nhìn biểu cảm cố ra vẻ nghiêm túc trên mặt Hoàng Hách, Lý Yên đột nhiên phụt cười thành tiếng. Cái anh Hoàng Hách này nhiều khi cũng đáng yêu đấy chứ.
Ai ngờ, câu nói của Hoàng Hách vừa dứt, cô gái đó lại nghiêm túc nhìn Hoàng Hách, sau đó đột nhiên kiễng chân, khuôn mặt nhỏ áp nhanh gần mặt Hoàng Hách, sau đó “chụt” một cái lên trán Hoàng Hách.
“Vãi, mình thế mà lại bị cưỡng hôn à!”, Hoàng Hách sửng sốt nhìn cô gái đang áp sát mặt mình đây, với vẻ không dám tin.
“Chú, cháu cũng không phải là người dễ dãi đâu”, mặt cô gái đỏ ửng, nhưng lại nghiêm túc nói: “Cháu tặng cho chú nụ hôn đầu rồi, yên tâm đi, cháu sẽ chịu trách nhiệm với chú”.
Trong lòng Hoàng Hách không còn gì để nói, câu nói của cô gái này sao nghe thấy lạ thế chứ? Tuy bị cưỡng hôn, nhưng cũng không phải là bản thân bị thiệt, cần gì cô ấy chịu trách nhiệm?
“Cô bé à, lẽ nào con gái bây giờ đều bạo dạn như cháu sao?”, Hoàng Hách sờ lên trán chỗ vừa bị cô gái hôn, rồi cạn lời nói.
“Cháu không phải là cô bé, chú nhớ kỹ nhé, cháu là Liễu Vi Nhi, năm nay mười tám tuổi, là người lớn rồi!”, cô gái nghiêm túc nói.
“Liễu Vi Nhi…”, Hoàng Hách ghi nhớ cái tên này: “Cháu cũng đừng gọi tôi là chú nữa, tôi mới 25 tuổi thôi, gọi tôi là Hoàng Hách là được rồi. Còn đây là Lý Yên”.
Lý Yên cũng lịch sự gật đầu chào Liễu Vi Nhi.
Sau đó, Liễu Vi Nhi liền híp mắt cười nói: “Chị Lý Yên, tình yêu ích kỷ lắm, em sẽ không từ bỏ anh Hoàng Hách đâu, chị đừng trách em nhé!”.
Vừa dứt lời, trán Lý Yên nổi gân xanh, cô trừng mắt nhìn Hoàng Hách một cái rồi lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến tôi!”.
“Hi hi…”, nhìn bộ dạng của Lý Yên, Liễu Vi Nhi lại cười với vẻ cổ quái: “Anh Hoàng Hách, chị Lý Yên ghen rồi kìa”.
Sắc mặt Hoàng Hách đen lại, trong lòng không khỏi buồn chán: “Giờ con gái đều dậy thì sớm vậy sao?”.
“Mấy người nói đủ chưa đấy? Cô bé kia, ở đây không phải nơi để cô nói chuyện yêu đương, còn không mau đi đi!”, lúc này, một giọng nói bực bội vang lên, chỉ thấy Vương Húc Minh đang tức tối nhìn Liễu Vi Nhi. Đang sắp được nhìn thấy Khổng Thu Sinh tuyên bố Lý Yên xuống sân khấu, thì lúc này lại đột nhiên xuất hiện Liễu Vi Nhi, làm loạn cả tình hình, Vương Húc Minh làm sao mà không bực chứ?
“À, phải rồi!”, nghe thấy Vương Húc Minh hỏi, Liễu Vi Nhi đột nhiên vỗ vào đầu một cái: “Anh Hoàng Hách, hôm nay em đến là để tặng anh cờ thi đua đó!”.
Vừa nói, Liễu Vi Nhi vẫy tay về phía người thanh niên mặc đồ đen đứng phía sau.
Người thanh niên đứng sau hiểu ý, lập tức đi đến, cung kính đưa một vật dài trong tay ra cho Liễu Vi Nhi. Liễu Vi Nhi đón lấy, nhẹ nhàng rung một cái.
Ngay lập tức, vật dài đó liền trải ra, đó là một lá cờ thi đua được làm thủ công tinh xảo. Trên lá cờ có viết bốn chữ “Dám Làm Việc Nghĩa”, phía dưới là dòng chữ “Kính tặng chú thần y đã anh hùng cứu người”.
“Anh Hoàng Hách, cái này tặng anh đó!”, Liễu Vi Nhi đưa lá cờ cho Hoàng Hách, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Sau khi Liễu Vi Nhi xuất hiện, phóng viên có mặt tại hiện trường đều âm thầm chú ý rồi. Giờ thấy Liễu Vi Nhi đột nhiên đưa lá cờ ra, đám phóng viên này lập tức như ngửi thấy một hơi khác thường, lập tức chú ý chĩa ống quay, nhất là đặc tính của lá cờ kia, được các máy quay ghi lại vô cùng rõ nét.
Nhưng kèm theo đó, tất cả mọi người đều bật cười nghiêng ngả. Bình thường tặng người khác cờ thi đua, chắc chắn phải viết rõ ràng tên của người được tặng, chứ đâu như lá cờ phía trước mặt đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT