Càng khiến người ta tuyệt vọng hơn đó là, vì chuyện lần này, gia chủ nhà họ Thẩm là Thẩm Vũ Long đã thất vọng tột cùng về Thẩm Trì, sau này e rằng Thẩm Trì khó mà sống yên ổn trong nhà họ Thẩm. Càng là một gia tộc lớn như nhà họ Thẩm, sự cạnh tranh về quyền lợi trong gia tộc càng lớn, mọi người đều nhằm vào mấy vị trí nắm quyền lợi chính của nhà họ Thẩm, nếu ai bị thất thế, đồng nghĩa với việc mất hết tiền đồ. Nếu Thẩm Phong cũng giống như Thẩm Trì bị một vố như vậy, tiền đồ của anh ta cũng coi như đi tong.
Cho nên, khi Thẩm Phong biết Hoàng Hách chính là người đã hại Thẩm Trì, phản ứng đầu tiên chính là sợ hãi!
“Nhưng cậu uy hiếp tôi”, Hoàng Hách giơ một ngón tay đưa lên trước mặt ngắm nghía: “Con người tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp, Thẩm Trì uy hiếp tôi, đã nếm được mùi đau khổ, giờ cậu lại uy hiếp tôi…”.
“Ha ha, người anh em Hoàng Hách, vừa rồi tôi chỉ là đùa thôi mà!”, hai chân Thẩm Phong đã bắt đầu run rẩy, nhưng gương mặt vẫn cố nặn ra nụ cười: “Giờ tôi sẽ đi ngay, giờ tôi sẽ đi ngay!”.
Vừa nói, Thẩm Phong thế mà lại mất hồn mất vía quay đầu chạy thẳng.
“Đừng đi!”, Hoàng Hách đột nhiên nói to.
“Ôi má ơi…”, Thẩm Phong đang chạy thục mạng đột nhiên nghe thấy giọng nói của Hoàng Hách, lập tức run rẩy, chân không đứng vững rồi ngồi thụp xuống đất.
“Ha ha ha…”, Nhị Ngưu nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Phong, không nhịn được cười phá lên: “Thẩm thiếu gia nhà họ Thẩm cái gì chứ, chẳng phải cũng chỉ là một tên nhát gan hay sao!”.
Thẩm Phong hậm hực bò dậy, lúc này cậu ta hiểu thì ra bản thân đã bị Hoàng Hách chơi một vố. Nhưng lúc này cậu ta lại không dám nói gì, chỉ cúi đầu, sợ quá chạy vội ra ngoài.
Đám đàn em của cậu ta thấy đại ca của mình sợ sun vòi, cũng không dám nói một lời hống hách nào nữa, ai nấy đều ba chân bốn cẳng chạy khỏi quán ăn.
“Một lũ nhát chết”, Nhị Ngưu nhìn theo bóng đám người đó rồi giơ ngón tay giữa lên với vẻ coi thường. Sau đó, anh ta như thể lần đầu biết đến Hoàng Hách vậy, nhìn Hoàng Hách với con mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Cậu chính là cậu Hoàng Hách đó à?”, giọng nói của Nhị Ngưu đầy cảm kích: “Cái cậu Hoàng Hách mà biết điểm huyệt ấy”.
Hoàng Hách gật đầu, không phủ nhận: “Đúng, tôi chính là Hoàng Hách”.
“Ha ha ha, thần tượng!”, Nhị Ngưu kích động ôm chầm lấy Hoàng Hách, cái cơ thể vạm vỡ kia khiến Hoàng Hách suýt nữa không thở nổi. Không biết có phải do Nhị Ngưu quá xúc động hay không, khi anh ta ôm Hoàng Hách lại đồng thời dùng cả nội lực, chỉ dựa vào chút nội lực tự tu luyện của Hoàng Hách rõ ràng không thể đối kháng được với Nhị Ngưu.
May mà Nhị Ngưu kịp thời phát hiện ra bất thường, vội vàng buông ra, Hoàng Hách lúc này mới thoát thân.
Hoàng Hách vừa thở dốc vừa cạn lời nhìn Nhị Ngưu, trong lòng lại thầm cảnh giác. Thực lực của bản thân anh quá yếu, đối diện với Nhị Ngưu, Hoàng Hách phát hiện ra anh thực sự không có chút sức phản kháng nào. Xem ra từ hôm nay, anh phải tu luyện gấp rút thôi, thực lực mới là nền tảng để đứng vững trên thế giới này.
Tô Lệ thấy Hoàng Hách bị cái ôm chặt ban nãy làm cho đỏ bừng mặt, vội vàng dựa gần, đôi tay nhỏ nhắn dịu dàng vuốt ngực Hoàng Hách, đôi mắt xinh đẹp lườm Nhị Ngưu một cái.
“Hi hi, tôi xin lỗi, tại tôi kích động quá”, Nhị Ngưu bị cái lườm của Tô Lệ làm cho đỏ mặt, nhìn Hoàng Hách với vẻ hơi áy náy.
“Được rồi, anh không sao!”, Hoàng Hách trở lại bình thường, vỗ tay Tô Lệ nở nụ cười cảm kích, sau đó bực bội nhìn Nhị Ngưu nói: “Có cần phải kích động đến mức đó không?”.
Nhị Ngưu gãi đầu, thật thà nói: “Nhà họ Thẩm đó không phải thứ tốt đẹp gì, dạo này toàn uy hiếp tôi, tôi cũng sớm đã bực bọn họ lắm rồi. Nhưng thế lực của bọn họ quá mạnh, tôi không đủ dũng khí để đấu với bọn họ, đánh vài tên đô con thì không sao, chứ đâu dám động vào người của nhà họ Thẩm đâu”.
Vừa nói, Nhị Ngưu nhìn Hoàng Hách với vẻ ngưỡng mộ: “Vẫn là cậu lợi hại, thế mà dám cho thiếu gia nhà họ Thẩm đều nếm mùi đau khổ!”.
Hoàng Hách vừa nghe trong lòng vừa có chút gượng cười. Nếu không phải lúc đó Thẩm Trì hăm dọa người quá đáng, thì anh làm sao lại dây vào anh ta chứ. Sau hôm đó trở về, Tô Lệ cũng kể cho Hoàng Hách về thế lực của nhà họ Thẩm, anh mới biết được nhà họ Thẩm thế mà lại là một nhân vật máu mặt như vậy. Lần này Thẩm Trì bị Hoàng Hách hại cho, nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ đến trả thù.
Nhưng nếu cho Hoàng Hách lựa chọn lại một lần nữa, Hoàng Hách vẫn sẽ làm như vậy. Người đàn ông đích thực là không sợ gì hết!
“Haiz, giờ phải làm sao đây!”, ông chủ quán ăn đứng một bên đang đi đến với khuôn mặt ủ rũ: “Mấy người thanh niên các cậu, lần này đắc tội với Tập đoàn Thẩm Thị, lẽ nào không sợ Tập đoàn Thẩm Thị trả thù sao?”.
“Tôi sống trên thương trường ở Hải Thành bao nhiêu năm nay, cũng nhìn thấy quá nhiều thứ rồi. Thế lực càng lớn mạnh thì càng coi trọng thể diện, lần này các cậu làm xấu mặt Tập đoàn Thẩm Thị, bọn họ nếu không trả thù mới là lạ đấy!”, ông chủ quán nói với giọng chân thành, có thể cảm nhận được trong câu nói của ông ta đầy vẻ lo lắng.
Hoàng Hách và Nhị Ngưu nhìn nhau, đều bất giác mỉm cười. Họ nhìn được một thứ gọi là không sợ gì hết từ trong mắt đối phương.
“Bọn họ muốn trả thù thì cứ đến đi!”, Hoàng Hách khẽ cười một tiếng, nụ cười mang theo vẻ lạnh lùng: “Chỉ cần bọn họ chuẩn bị sẵn tâm lý nhận tổn thất nặng nề là được!”.
Hoàng Hách không phải ngang ngược, mà là đủ tự tin! Anh có Y Tiên Truyền Thừa, sao phải sợ một nhà họ Thẩm cơ chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT