Trong phòng phẫu thuật, không khí vô cùng nặng nề.

Người đàn ông trung niên kia mặt mày trắng bệch nằm trên bàn mổ, trên người treo đầy các loại máy móc y tế, nhìn số liệu hiển thị trên máy móc, tình trạng lúc này của người đàn ông trung niên vô cùng tệ.

Xung quanh bàn mổ, các bác sĩ y tá đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, song họ lại lặng im đứng nguyên tại chỗ, dường như đang đợi cái gì. Lúc này Hoàng Hách cũng đứng ở bên cạnh, lặng lẽ quan sát. Lý Yên bảo anh đến tham gia ca phẫu thuật này, anh đồng ý rồi. Nhưng các bác sĩ khác đương nhiên sẽ không để một bác sĩ thực tập khoa nhi như Hoàng Hách tham gia thật, thân phận hiện tại của Hoàng Hách chính là thực tập sinh dự thính học hỏi kinh nghiệm.

Lý Yên không tham gia ca phẫu thuật này, mà đứng trong một căn phòng khác, quan sát tình hình phòng phẫu thuật qua nhiều camera của phòng phẫu thuật.

“Chủ nhiệm Vương sao vẫn chưa tới?”, bác sĩ phụ khẽ lẩm bẩm.

“Đúng đó, tình hình bệnh nhân vô cùng nguy hiểm, nếu còn không tiến hành phẫu thuật thì e là sẽ nguy mất”, y tá tiếp dụng cụ nhìn số liệu trên máy ở bên cạnh với vẻ mặt lo lắng, giọng nói hơi sốt ruột.

Đột nhiên, trong loa của phòng phẫu thuật vang lên giọng nói của Lý Yên: “Đợi chủ nhiệm Vương Húc Minh một phút nữa, một phút sau nếu vẫn chưa đến, thì để bác sĩ Quách Lai phẫu thuật chính, bác sĩ Hoàng Hách làm bác sĩ phụ”.

Trong mắt mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, với việc bác sĩ Quách Lai mổ chính, không có gì bất ngờ. Dù sao bác sĩ Quách Lai đã ở ngoại khoa nhiều năm, kinh nghiệm cũng rất phong phú. Nhưng không ngờ phó giám đốc Lý lại để bác sĩ thực tập của khoa nhi như Hoàng Hách làm bác sĩ phụ, việc này thì hơi đáng suy nghĩ rồi. Dù sao, bác sĩ thực tập cũng không có tư cách gì để phẫu thuật.

Nhưng do sự uy nghiêm của phó giám đốc, mọi người đều không lên tiếng, chỉ nhao nhao nhìn Hoàng Hách bằng ánh mắt kinh ngạc.

Hoàng Hách không mất tự nhiên lắm, đối diện với những ánh mắt ít nhiều gì cũng có nghi ngờ của những người khác, anh chỉ gật đầu.

Thoáng cái, một phút đã qua đi, bác sĩ Vương Húc Minh vẫn chưa tới.

“Bắt đầu đi!”, Quách Lai gật đầu với mọi người, đứng cạnh bàn phẫu thuật chuẩn bị bắt đầu phẫu thuật.

Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên được mở ra. Chỉ thấy một bác sĩ trung niên thong thả đi vào, người này chính là Vương Húc Minh bác sĩ chủ nhiệm ngoại khoa, bác sĩ mổ chính của ca phẫu thuật này.

“Bác sĩ Vương”, mọi người nhao nhao chào hỏi.

Vương Húc Minh khẽ ừm một tiếng, thái độ rất kiêu ngạo, khi anh ta nhìn thấy Quách Lai đứng ở vị trí vốn thuộc về mình, trong mắt bỗng lộ vẻ bất mãn: “Bác sĩ Quách mổ chính à?”.

Quách Lai nghe thế thì trong mắt ánh lên chút xấu hổ: “Ha, ha, phó giám đốc Lý nói anh chưa tới thì để tôi mổ chính”.

Đúng lúc này, loa của phòng phẫu thuật bang lên giọng của Lý Yên: “Nếu chủ nhiệm Vương Húc Minh đến rồi, thì để chủ nhiệm Vương Húc Minh mổ chính đi”.

Nghe thế, Quách Lai nhanh trí lùi xuống.

“Hừ”, Vương Húc Minh hừ một tiếng, cũng không biết là đang bày tỏ bất mãn với ai. Anh ta thong dong đi lên bục phẫu thuật, liếc nhìn người đàn ông trung niên một cái, lười biếng nói: “Cho tôi xem báo cáo chẩn đoán”.

Một y tá ngay lập tức đưa một bản báo cáo chẩn đoán lên, Vương Húc Minh vội vàng nhìn qua, thì hơi bực mình nói: “Thành dạ dày bị tổn thương do đâm xuyên, cần phải khâu lại ngay, đúng là ca phẫu thuật vớ vẩn gì cũng xếp cho tôi”, trong lúc nói, Vương Húc Minh quẳng báo cáo chẩn đoán ra bên cạnh, mất kiên nhẫn nói: “Bắt đầu đi”.

Với ca phẫu thuật này, Vương Húc Minh hơi bực. Vốn dĩ anh ta đã hẹn người tình ra ngoài chơi, không ngờ gần đến giờ tan làm lại bị phó giám đốc mới nhậm chức túm lại, chưa có sự đồng ý của anh ta đã sắp xếp ca phẫu thuật này, khiến kế hoạch “đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng” tối nay của anh ta bị nhỡ. Huống hồ, kiểu phẫu thuật đột xuất này vốn chẳng có “tiền nước nôi” gì, cho nên lúc y tá đến gọi anh ta, anh ta cố ý lề mề mãi mới xuất hiện.

Trước sự phàn nàn của Vương Húc Minh, mọi người đương nhiên không dám nói nhiều, chỉ im lặng phối hợp Vương Húc Minh làm phẫu thuật. Phẫu thuật tiến hành tuần tự, mặc dù Vương Húc Minh rõ ràng là cố ý lười biếng, nhưng đúng là bác sĩ chủ nhiệm ngoại khoa có khác, kĩ thuật điêu luyện, dày dặn kinh nghiệm, rất nhiều chi tiết xử lý rất tốt.

Hoàng Hách ở bên cạnh xem rất kĩ. Y Tiên Truyền Thừa mặc dù lớn mạnh, nhưng hiểu biết thiên về cách chữa trị từ trong ra ngoài, có thể nói là sự phát triển tối cao của Đông y cũng không quá, chỉ có điều lại không liên quan nhiều mảng phẫu thuật ngoại khoa.

Thông qua quan sát từng động tác của Vương Húc Minh, và kiểm chứng kiến thức trong lòng, Hoàng Hách có thu hoạch to lớn.

Thoáng cái, thời gian phẫu thuật mấy tiếng đã trôi qua, phẫu thuật cũng đã đến giai đoạn cuối. Song đúng lúc này, máy móc ở bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh cảnh báo.

“Không hay rồi, tim bệnh nhân ngừng đập rồi, huyết áp xuống không”, y tá phụ trách quan sát máy móc hét to.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play