Ánh mắt Hoàng Hách động một cái, đang định nói gì đó, thì Hứa Tịnh đứng phía sau anh lúc này đã bước lên: “Này, Lương Bình, chị nói câu đó có ý gì vậy hả, đây là em trai tôi, chị ăn nói tôn trọng người khác chút đi”.
Hoàng Hách lộ ra nụ cười, chị Tịnh Tịnh đúng là vẫn như trước, nhìn anh bị bắt nạt là không chịu được, nếu ai bắt nạt anh, cô ấy sẽ đứng ra đầu tiên để lấy lại công bằng cho anh.
Ừm, giống như chị gái bảo vệ em trai vậy, rất ấm áp, rất có cảm giác an toàn. Hoàng Hách đã hiểu rõ và lúc này góc độ nhìn nhận vấn đề cũng đã khác.
“Hứ, em trai?”, Lương Bình cười khẩy một tiếng, giọng nói đầy mỉa mai: “Tôi thấy là em trai mưa thì đúng hơn, vừa gặp đã ôm ấp nhau, đúng là mặt dày!”
“Chị ăn nói linh tinh!”, Hứa Tịnh bị Lương Bình nói cho mặt đỏ bừng, cơ thể tức đến mức khẽ run lên.
“Tôi đâu có nói linh tinh, bao nhiêu người ở đây đều nhìn thấy mà cô còn cãi à?”, Lương Bình lớn tiếng mỉa mai: “Hứa Tịnh cô được lắm, chồng cô vất vả bán rau từ sáng đến tối, mà cô thì hay rồi, còn đưa thằng trai bao kia đến tận showroom 4S, cô có còn mặt mũi nào nữa không!”.
Trong mắt Hoàng Hách đột nhiên lộ vẻ tức giận. Cô Lương Bình này ăn nói linh tinh, đúng là một mụ đàn bà đanh đá. Hắng giọng một tiếng, Hoàng Hách định đi lên phía trước, muốn làm cho cô ta phải câm miệng lại, thì Hoàng Hách có hàng trăm nghìn cách.
Nhưng Hoàng Hách vừa đi được một bước, Hứa Tịnh lại lập tức kéo tay Hoàng Hách lại: “Hoàng Hách, đừng làm càn”.
Thấy Hứa Tịnh kéo tay Hoàng Hách, Lương Bình càng hống hách hơn: “Sao, chột dạ rồi à? Thằng trai bao kia chẳng phải là muốn ra tay sao? Có giỏi thì đến đánh tao đây này!”.
“Lương Bình, chị quá đáng quá rồi đấy!”, Hứa Tịnh cũng sắp tức điên, vì quá đỗi tức giận, mặt Hứa Tịnh chợt biến sắc, vội vàng ôm lấy bụng, vẻ mặt vô cùng đau đớn, hình như đã bị động thai.
Là một bác sĩ, lại có Y Tiên Truyền Thừa, nếu đến điểm này mà Hoàng Hách không nhìn ra được thì mất mặt bác sĩ quá. Lúc đó, một tay anh đỡ Hứa Tịnh, tay còn lại nhẹ nhàng giơ ra, nhanh chóng điểm vài chỗ trên lưng Hứa Tịnh.
Nói cũng kỳ lạ, Hoàng Hách vừa điểm tay vào vài chỗ, sắc mặt Hứa Tịnh ngay lập tức tốt lên rất nhiều.
“Cảm ơn em, Hoàng Hách”, Hứa Tịnh quay đầu lại, cảm kích nhìn Hoàng Hách. Tuy cô không hiểu sao Hoàng Hách lại làm được, nhưng lại phát hiện sự không tầm thường của Hoàng Hách.
Có điều cô ấy còn chưa kịp nghĩ xem Hoàng Hách có điểm gì không tầm thường, thì Hoàng Hách lại đột nhiên lên tiếng: “Không ngờ một showroom 4S lại đối xử với khách hàng như vậy, haiz, đúng là khiến người ta phải thất vọng”.
Nghe thấy Hoàng Hách nói vậy, trong mắt Lương Bình đột nhiên lóe lên vẻ kinh ngạc. Làm trong ngành dịch vụ, mức độ hài lòng của khách hàng là vô cùng quan trọng, nếu Hoàng Hách đi khiếu nại cô ta vì điều này, vậy thì cô ta gặp rắc rối to rồi.
Nhưng chưa chờ cô ta phản bác, người trung niên đứng bên cạnh cô ta lại đột nhiên lên tiếng: “Showroom 4S các người sao ai cũng cho vào thế, loại nghèo kiết xác thế này làm loạn trong showroom thì sẽ ảnh hưởng đến kinh doanh đấy nhé”.
Nghe thấy giọng nói của khách hàng trung niên, khuôn mặt Lương Bình cũng lộ vẻ hưng phấn. Những câu nói của người này lập tức đã nhắc nhở cô ta.
“Đúng vậy, cũng không nhìn xem mình là loại người gì, lại còn khách hàng cơ đấy!”, Lương Bình nói tiếp với vẻ đầy kinh bỉ: “Ăn mặc nhếch nhác như mày mà cũng mua được xe Mercedes-Benz mới lạ”.
Vừa nói, Lương Bình liền nháy mắt với người khách trung niên đứng sau cô ta. Từ lúc hai vị khách này vào, vị khách trung niên này không ngừng giấu người phụ nữ trung niên đi bên cạnh để tiếp cận cô ta, thả thính cô ta, chỉ là Lương Bình không thèm để ý. Nhưng giờ người đàn ông trung niên này lại chủ động nói giúp cô ta, Lương Bình đương nhiên phải đáp trả lại chút rồi.
Thấy Lương Bình lại chủ động nháy mắt với mình, khuôn mặt người đàn ông trung niên kia không khỏi lộ vẻ vui mừng. Máu dê nổi lên, thấy dường như có cơ hội, giọng nói của ông ta cũng trở nên hống hách: “Đúng thế, loại nghèo rớt còn đòi đến đây, nếu làm sướt sát tí sơn nào thì mày có đền được không?”.
“Mấy người quá đáng quá đấy, ai nói không mua xe thì không được đến xem xe chứ, tôn chỉ của showroom 4S chúng tôi là hoan nghênh tất cả mọi người đến showroom để trải nghiệm!”, Hứa Tịnh mặt đầy tức tối, nhìn Lương Bình rồi lớn tiếng phản bác.
Cho dù là trước kia hay là bây giờ, Hứa Tịnh đều sẽ không để Hoàng Hách phải chịu ức hiếp, đây là suy nghĩ xuất phát từ đáy lòng của cô.
“Đúng đấy nhỉ!”, ai ngờ, Lương Bình cũng không tức giận, ngược lại còn cười hi hi nói: “Vậy thì Hứa Tịnh, cô cứ tiếp khách của mình đi. Hứa Tịnh, dạo này cô cũng chưa bán được chiếc xe nào đâu nhỉ, nếu còn tiếp tục như thế này, thì cô sẽ bị phê bình đấy”.
Vừa nói, Lương Bình quay người đi, rồi nói người trung niên phía sau cô ta với vẻ đầy quyến rỹ: “Anh ơi, mời anh đi lối này ạ, em sẽ giới thiệu cho anh loại xe có giá trị cao”.
“Được, được!”, khuôn mặt người trung niên đầy vẻ dâm dê, rồi nói với người phụ nữ bên cạnh ông ta: “Cô cũng không hiểu về xe nên ra chỗ kia ngồi đi, tôi và cô nhân viên này đi ra kia xem là được rồi”.
Trong mắt người phụ nữ trung niên lộ ra vẻ u ám, nhưng bà ta không nói gì, chỉ gật đầu nghe theo, im lặng đi đến phía trước một chiếc bàn rồi e dè ngồi xuống.
“Đúng là không biết xấu hổ!”, Hứa Tịnh nhìn người trung niên bám theo Lương Bình với ánh mắt căm ghét, rồi nói với vẻ coi thường.
“Đàn ông, đều là do phụ nữ chiều quá hóa hư”, Hoàng Hách cười ha ha, sau đó vỗ vào vai Hứa Tịnh nói: “Chị Tịnh Tịnh, giới thiệu cho em một loại xe đi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT