Tô Lệ đi khỏi, trong lòng Hoàng Hách như thể thiếu đi điều gì đó, rất trống trải.
Đứng im tại chỗ một lúc lâu, cho đến khi trời đã tối dần, Hoàng Hách mới quay người rời đi.
Tô Lệ đi rồi, anh còn rất nhiều việc phải làm! Lấy điện thoại ra, Hoàng Hách mở nguồn điện thoại.
Vì trân trọng quãng thời gian ở bên Tô Lệ, Hoàng Hách liền tắt nguồn điện thoại. Giờ mở ra, điện thoại kêu tít tít không ngừng, bao nhiêu tin nhắn cứ thế hiện lên màn hình.
Hoàng Hách nhìn vào, có mấy tin nhắn là của Lý Yên, cũng có cả của cô nhóc Liễu Vi Nhi. Còn có mấy tin nhắn từ một số lạ nữa.
Nhưng nhìn thấy nội dung nhắn của số này, Hoàng Hách liền đoán ra được là ai.
“Hoàng Hách, toàn bộ nguyên liệu thuốc đã chuẩn bị xong rồi, mau đến Dưỡng Hư Đường đi!”.
Rõ ràng tin nhắn này không phải của ông Liễu thì chính là của ông Trương. Nhưng nhìn ông Trương đã tuổi cao như vậy, chắc không biết dùng mấy đồ vật công nghệ cao như điện thoại đâu, nên Hoàng Hách đoán người gửi tin nhắn này chắc là ông Liễu rồi. Nhìn thời gian gửi tin nhắn, là lúc hơn 9 giờ sáng, lúc này Hoàng Hách đang cùng Tô Lệ đến trường xin phép nghỉ học.
Thế là Hoàng Hách liền gọi lại vào số gửi tin nhắn đó, người nghe điện thoại quả nhiên là ông Liễu. Nói chuyện với ông Liễu vài câu, Hoàng Hách nói với ông Liễu rằng giờ anh sẽ đến ngay, rồi cúp điện thoại.
Sau đó Hoàng Hách lại gọi điện lại cho Lý Yên và Liễu Vi Nhi, nói chuyện phiếm vài câu, báo rằng anh vẫn ổn, rồi cúp điện thoại và bắt xe đến Dưỡng Hư Đường.
Giờ là giờ cao điểm tan ca, rất khó bắt xe, khiến trong lòng Hoàng Hách hiện lên ý nghĩ mua một chiếc xe ô tô, có xe rồi làm việc gì cũng tiện hơn nhiều.
Khó khăn lắm mới bắt được một chiếc taxi, cả quãng đường lúc đi lúc dừng, cuối cùng Hoàng Hách cũng đến được Dưỡng Hư Đường.
Vào trong Dưỡng Hư Đường, Hoàng Hách không khỏi ngạc nhiên. Thế mà anh lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở đây.
“Nhị Ngưu, sao anh lại ở đây thế?”, Hoàng Hách ngạc nhiên nhìn La Nhị Ngưu đang đứng trước quầy thuốc liền hỏi.
“Ơ, Hoàng Hách, cậu cũng đến đây à??”, Nhị Ngưu cũng ngạc nhiên nhìn Hoàng Hách, đột nhiên Nhị Ngưu như nhớ ra điều gì đó, mặt anh ta liền đỏ lên.
“Hoàng Hách, chào anh!”, lúc này, giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên, và Cốc nở một nụ cười đi đến.
“Ơ Cốc, em quen với Hoàng Hách à?”, Nhị Ngưu há hốc miệng, trong mắt tràn đầy vẻ thắc mắc.
“Đồ bò ngốc nhà anh, anh Hoàng Hách này là khách quý mà em đang chờ đó”, Cốc đảo mắt bực bội nói với Nhị Ngưu.
“À, thì ra là thế, khách quý mà em đang chờ lại là Hoàng Hách à!”, Nhị Ngưu cuối cũng cũng phản ứng lại, rồi ghé vào tai Cốc cười rồi thật thà nói: “Giờ đợi được Hoàng Hách đến rồi, em xem có thể đi xem phim cùng anh được chưa?”.
“Không được...”, Cốc có hơi lay động, nhưng nhìn Hoàng Hách một lúc, cô lại do dự.
Thấy bộ dạng lúc này của Nhị Ngưu và Cốc, Hoàng Hách làm gì còn không biết tình hình giữa hai người này nữa. Lúc đó Hoàng Hách liền cười ha ha nói: “Cốc, để cô chờ đến bây giờ thật là ngại quá. Cô đi với Nhị Ngưu đi, tự tôi đi tìm ông Liễu là được”.
“Ha ha, Hoàng Hách, biết ngay là cậu rất hiểu chuyện mà!”, Nhị Ngưu nhìn Hoàng Hách cười hi hi, trong mắt lộ ra sự cảm kích.
Hoàng Hách bật cười kinh ngạc, không ngờ một Nhị Ngưu trông thô kệch thật thà này lại thích một cô gái xinh xắn như Cốc. Kiểu kết hợp này đúng là giống như trong phim “Người đẹp và quái vật”. Nhưng nhìn thì Cốc hình như cũng có tình ý với Nhị Ngưu.
Không ngờ một người thật thà ngốc nghếch như Nhị Ngưu lại cũng là một cao thủ tán gái đấy.
Nhìn Cốc và Nhị Ngưu đi ra khỏi Dưỡng Hư Đường, Hoàng Hách cũng đi vào trong sảnh của Dưỡng Hư Đường. Vì ông Liễu đã dặn dò nhân viên của Dưỡng Hư Đường từ sớm, nên Hoàng Hách đi vào trong không hề bị người khác ngăn lại.
Vào đến bên trong sảnh, Hoàng Hách nhìn thấy hai ông Liễu và ông Trương đang ngồi thanh thản uống trà, thấy Hoàng Hách đi vào, hai vị liền vẫy tay: “Hoàng Hách cậu đến đúng lúc lắm, vừa mới lấy được một ít cực phẩm Bích La Xuân, cậu cũng đến uống thử xem”.
“Vậy thì hưởng ké phúc của hai ông rồi”, Hoàng Hách cũng không từ chối, liền lấy một cái ghế đến và ngồi xuống, bưng cốc trà Bích La Xuân mà hai ông đã rót cho anh lên, uống một hơi hết.
“Đúng là phí phạm của trời!”, động tác của Hoàng Hách khiến hai ông lắc đầu: “Trà Bích La Xuân ngon như vậy mà cậu uống ực cái hết, đúng là phí phạm trà ngon!”.
Hoàng Hách ha ha cười lên: “Hai ông ơi, những thứ có thể uống một ngụm là hết, thì sao phải từ từ thưởng thức chứ, thời gian đó dùng để làm việc khác có phải tốt hơn không”.
Hai ông già nghe thấy lý luận méo mó của Hoàng Hách, bất giác cười lên quở trách: “Đúng là nhóc con không hiểu về hưởng thụ cuộc sống rồi!”.
Hoàng Hách mỉm cười, trong lòng lại thầm nghĩ: “Không phải là cháu không biết hưởng thụ cuốc sống, mà là thời gian của cháu quá ít, cháu lúc này, chỉ muốn gom thời gian lại để nâng cao thực lực để đối phó với những nguy hiểm rình rập, đâu có an nhàn thoải mái đâu”.
“Được rồi, nếu nhóc con cậu gấp gáp như vậy, thì hai ông già chúng tôi cũng không làm phí thời gian của cậu nữa”, ông Liễu ha ha cười, đặt cốc trà xuống rồi đứng lên, đi đến bên cạnh bức tường đẩy mạnh một cái, chỉ thấy bức tường đó xoay ngang, lộ ra một con đường đủ để một người đi vào.
“Hoàng Hách, thứ mà cậu cần đều ở bên trong rồi”, ông Liễu chỉ vào con đường đó: “Vào trong xem đi”.
Hoàng Hách gật đầu, cũng không nói nhiều liền đi theo ông Liễu vào trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT