Đến khi có thể thoát khỏi móng vuốt quỷ dữ, Kiều Kiều đã bị Lục Diệt quấn thành một cái xác ướp. Cô trông như một con mèo xù lông, đẩy Lục Diệt ra để chạy về phòng mình. Liền kề là tiếng đóng cửa lạch cạch rầm, cô dùng tấm chăn được phơi nắng đến ấm áp quấn chặt lấy mình.
Sự chú ý của Lục Diệt lệch đi bởi lẽ anh phát hiện ra cô nàng nào có chạy chậm rì rì, ngược lại hai cái chân ngắn còn di chuyển rất nhanh.
Kiều Kiều quấn chăn nhỏ, ở bên trong lại cựa quậy tới lui, cái cảm giác cả người cô toàn băng là băng làm cô khó chịu khôn cùng.
Cô bị lương sống của mình nhìn thấy hết, sờ qua hết rồi.
Huhuhu.
Kiều Kiều đỏ bừng hốc mắt trong sự chua xót.
Lục Diệt dùng dị năng hệ hỏa nấu xong bữa tối trong phòng bếp, lại thấy đã tới giờ dùng cơm tối mà không thấy Kiều Kiều chạy tung ta tung tăng tới đây, bèn đi đến cửa phòng Kiều Kiều xem cô thế nào.
Nhóc thây ma với đôi mắt đỏ hoe đang nhìn chăm chăm vào tường dại cả ra.
Lục Diệt: “……”
Cô nghe thấy động tĩnh truyền từ cửa đến nên lề mề ngó sang, sau đó lại tức giận trừng mắt nhìn Lục Diệt một cái.
Lục Diệt khó hiểu vì sao tự dưng cô nàng lại tức giận bực này: “Em trừng tôi làm gì? Tôi băng bó vết thương cho em là sai à?”
Kiều Kiều gật đầu thật mạnh.
Lục Diệt bị chọc giận đến độ cười lên: “Nói vậy đáng lẽ nên để vết thương của em nặng hơn, chờ nó mưng mủ rồi chết đúng không?”
Kiều Kiều bĩu môi, chẳng cần anh băng bó cô cũng có thể chậm rãi chậm rãi khôi phục.
Lục Diệt bước đến gần càng làm cô đang chui trong chăn thêm phần cảnh giác.
Lục Diệt thấy vành tai cô lộ ra mảng ửng hồng trên lớp da trắng xanh mới chợt hiểu ra, tiếp đó lại không tin được, nhìn cô với sự hoài nghi và buồn cười: “Nhóc thây ma, em xấu hổ à?”
Kiều Kiều nghe xong lại quay đầu đi không thèm nhìn anh.
Lục Diệt vươn tay xoay đầu cô lại, đối diện với đôi mắt đen láy trong veo của cô, Lục Diệt chê cười: “Em có biết mình xấu xí như thế nào không? Trên người em ngoại trừ vết thương thì cũng là thịt thối. Tôi còn không chê em mà em còn thẹn thùng cái gì?”
Kiều Kiều, người bị diss một cách không có tình người, suýt nữa bị anh chọc tức tới mức bật khóc.
Hết bị thấy hết, sờ hết, giờ lại bị miếng lương sống tên Lục Diệt bỡn cợt, không xem cô ra gì cả.
Còn về phần Lục Diệt, anh cảm thấy mình cần phải giáo dục Kiều Kiều thật tốt, để cho cô tránh phải nghĩ những thứ đâu đâu suốt cả ngày, thế là anh bắt đầu nói thao thao chẳng ngừng.
“Nhóc thây ma, đừng quá tự tin vào bản thân mình.” Anh sờ lên mái tóc đen dài còn ẩm ướt sau khi gội của Kiều Kiều và nói, “Tôi sẽ không có hứng thú với em đâu.”
“Em là thây ma tôi là người, em cũng đừng nhen nhóm tình cảm gì với tôi, chúng ta sẽ không có kết quả.”
“Vả lại tôi sẽ rời khỏi đây sớm thôi, đến lúc đó đường tôi tôi đi, đường em em đi, em vẫn phải trở về sinh sống cùng đồng loại của em.”
“….”
Kiều Kiều nào nhịn nổi nữa, cô vồ tới định cắn anh nhưng bị anh bóp lấy mặt, vẫy vùng thế nào cũng không thoát ra được.
Anh nhéo má cô, cảm thấy cảm giác cũng không tệ, tiếp đó cất lời: “Cho nên ngoan nào, tôi nấu cá rồi, em có muốn ăn không?”
Không muốn! ! !
Kiều Kiều dùng cả tay và chân, nào thì đẩy thì xô, hoàn toàn muốn đuổi anh ra ngoài.
Lục Diệt lại lười phản ứng, anh chỉ nói lạnh lùng: “Vậy đừng ăn, cho em đói bụng đi.”
Sau khi anh bước ra ngoài, Kiều Kiều từ người chỉ buồn muốn khóc đã trở thành người ấm ức tới mức bật khóc vì bị anh chọc giận.
Đang lúc khóc lóc, Kiều Kiều lại ngửi thấy mùi thịt bay tới từ bên ngoài, thế là tiếng khóc đã được kiềm hãm lại, thay vào đó chỉ còn nước mắt lăn dài chảy xuôi theo khóe miệng.
Lại đói bụng.
Có thịt ăn.
Thịt ngon hơn máu nhiều.
Lục Diệt cầm bát đũa dùng một lần ra khỏi bếp đã thấy Kiều Kiều nhìn chòng chọc mấy món ăn trên bàn với cặp mắt đỏ. Thấy anh đi đến, cô vội quay đầu đi, vờ như mình chẳng muốn ăn chút nào.
Lục Diệt nhìn Kiều Kiều không được tự nhiên bèn chủ động đưa bát đũa, Kiều Kiều tựa hồ nhẹ nhàng hừ một tiếng, mới ra vẻ rụt rè cầm đũa bắt đầu ăn.
Anh thấy buồn cười.
Lần này Lục Diệt chạy hơi xa nên có thu hoạch rất phong phú. Mà tối nay ăn con cá này là do Lục Diệt cố tình vớt dưới sông lên cho Kiều Kiều. Mạt thế đến làm cho động vật cũng biến dị với một mức độ nhất định, ví dụ như kích thước con cá vược này đã phát triển gấp mấy lần, cũng đủ cho Kiều Kiều ăn vài ngày.
Vì nào có đủ gia vị nên cá vược chỉ được khử mùi tanh bằng rượu, sau đó đã được thả trực tiếp vào nước đun sôi, rắc thêm muối ăn nữa là xem như xong; nhưng mà anh kiểm soát nhiệt độ tốt lắm nên thịt cá cũng thật mềm và thơm ngon.
Lại nhìn đến Kiều Kiều thế kia, hẳn cũng chẳng biết đâu là ngon đâu là dở. Đối với cô mà nói, có lẽ chỉ cần là thịt thì cô đều thích.
Lục Diệt cảm thấy mình cần phải đề phòng trước việc một ngày nào đó cô nàng lại ăn cả thịt anh khi đang hút máu…Không đúng, không để cho cô lại có cơ hội hút máu anh.
Cá vược ít xương, cơ bản chỉ có một cái xương chính, cho nên Lục Diệt cũng không cần lo lắng Kiều Kiều sẽ bị hóc phải.
Đương nhiên, dẫu cô có ăn phải thì đâu có liên quan gì tới anh
Lục Diệt nghĩ loạn chẳng quan tâm đến phía này, bỗng thấy Kiều Kiều gắp một miếng cá đưa tới bên miệng anh, có vẻ muốn cho anh ăn.
Đôi mắt trong veo của cô vẫn đỏ hoe, nhưng dường như có một nụ cười vui vẻ đang nhảy múa bên trong, tỏa sáng rực rỡ, thậm chí khuôn mặt thối rữa hai màu trắng xanh của cô cũng thêm phần tươi sáng.
Lục Diệt kinh ngạc trước hành động chia sẻ của cô: “… Cho tôi? “
Nhóc thây ma vừa rồi còn tức giận, lúc này đã bị một con cá dỗ dành, còn chủ động cho anh ăn thịt.
Đúng là nhóc thây ma dễ dụ.
Kiều Kiều há miệng ra hiệu cho anh mau mau ăn đi.
Tuy rằng chỉ là một cái đuôi cá chẳng có bao nhiêu thịt, nhưng không hiểu sao Lục Diệt lại cảm thấy rất vui mừng, cứ giống như thú (thây ma) cưng mình nuôi đã trưởng thành, trở nên nhạy bén, biết chia sẻ đồ vật với ông chủ.
Kiều Kiều đâu nào biết suy nghĩ trong đầu anh, còn những tưởng anh không thích đuôi cá nên cho hẳn miếng cá vào miệng, rồi lại gắp thêm một miếng thịt cá trắng như tuyết cho anh ăn.
Lục Diệt sờ mái tóc đen dài của cô, nói: “Em ăn đi, tôi không ăn đâu.”
Anh không thích ăn cá cho lắm, huống hồ đây là món được làm riêng cho Kiều Kiều, anh sẽ không giành thức ăn với một con nhóc thây ma.
Được thôi.
Kiều Kiều ngồi yên lại.
Sau khi ăn cơm tối xong, Lục Diệt thu dọn rác còn sót lại lúc nấu, Kiều Kiều cũng đi theo phía sau anh, học theo động tác của anh giúp thu dọn. Tuy nói Kiều Kiều không giúp được gì lắm, mà rác cũng chẳng nhiều lắm, cho nên thu dọn cũng diễn ra rất nhanh.
Lục Diệt giúp cô rửa tay và mặt, sau đó bảo: “Đi ngủ thôi.”
Kiều Kiều nhìn thoáng qua bồn nước kia, như thể đang nghi hoặc lẽ nào Lục Diệt mang theo rất nhiều nước trở về chăng?
“Sao đó, còn muốn tôi lau sạch em một lần nữa?” Lục Diệt không biết trong đầu cô nghĩ gì bèn mở miệng hỏi.
Kiều Kiều vội vàng lắc đầu, cô không thích nước chút nào thì chớ, còn có Lục Diệt giúp cô rửa tay, rửa mặt cho.
Cô đang định trở về phòng, bỗng cánh cửa hôm nay được Lục Diệt sửa lại đã bị người ta gõ vang.
Tiếng gõ cửa đều đặn, rõ ràng có một người bên ngoài.
Kiều Kiều nhớ tới người đàn ông hôm nay, thế là cả người bắt đầu khẽ run rẩy.
Ngoại trừ Lục Diệt chưa bao giờ làm tổn thương cô, cô sợ hãi cả loài người kể từ sau sự việc này.
Lục Diệt cho hay: “Em về phòng trước đi.”
Kiều Kiều ước còn không được, vội vàng chạy về phòng.
Chạy trốn rất nhanh.
Xem ra về sau không cần cõng cô nàng khi đi ra ngoài nữa.
Lục Diệt nghĩ như vậy, tiếp đó đi tới cửa, vươn tay mở cửa.
Dù là trước hay sau mạt thế, Lục Diệt nào có phải là người tốt. Hôm nay anh đã giết một người, nếu người gõ cửa là kẻ tới đây để gây rối thì anh cũng không ngại ra tay thêm một lần nữa.
Anh mở cửa, đứng phía ngoài là một phụ nữ trẻ với thân hình nóng bỏng, vẻ ngoài quyến rũ trong chiếc váy đỏ. Sắc mặt cô ả hơi tái nhợt, rõ ràng là lâu rồi không ăn no…
Người phụ nữ nhìn thấy Lục Diệt mở cửa, khóe môi cô ả đã cong lên thành một nụ cười, ánh mắt đong đưa quyến rũ câu hồn: “Anh đẹp trai, xin chào…”
“Có việc gì?” Lục Diệt lạnh giọng hỏi.
Ả chẳng ngờ được Lục Diệt lại hỏi thẳng thế nên điều chỉnh lại nụ cười, rồi mới nói tiếp: “Xin hỏi anh có thấy anh…anh trai của em không?”
Khi nói còn mô tả đặc điểm hình dáng của anh trai được nhắc tới cho Lục Diệt.
Lục Diệt nghe ra, người đàn ông mà cô ả nhắc tới là cái gã đã xông vào nhà làm tổn thương Kiều Kiều hôm nay.
“Không thấy.” Anh dứt khoát nói xong, toan đưa tay đóng cửa lại.
Ả ta nhanh tay lẹ mắt chắn giữa khe cửa, coi bộ lã chã chực khóc khi nhìn Lục Diệt: “Anh không thấy thật ư? Đã gần một ngày mà anh ấy còn không trở lại rồi. Anh trai ơi, nếu anh em mà gặp nguy hiểm thì em phải làm sao bây giờ?”
Liên quan mẹ gì tới anh.
Trong lúc chen giữa khe cửa, ả thấy thức ăn được xếp đống trong phòng khách thì đôi mắt sáng lên.
“Đã một ngày nay em không có gì để ăn, anh trai ơi, anh có thể…”
Lục Diệt nói: “Tránh ra. ”
Ngoại trừ Kiều Kiều, anh không còn lòng thương xót dư thừa nào. Kiếp trước anh gặp nhiều người phụ nữ như vậy, còn người đàn ông kia cũng chín mười phần không phải anh trai cô ả, cùng lắm chỉ là người đàn ông cho cô ả phụ thuộc mà thôi. Lúc này gã ta đã gần một ngày không xuất hiện, ả tất nhiên biết có chuyện xảy ra bèn sốt ruột; cũng bởi lo lắng cho tương lai của mình nên ả muốn tìm một lối thoát khác.
Nước mắt tràn ra khóe mắt người phụ nữ, ả vươn ngón tay mảnh khảnh lau đi khóe mắt: “Anh trai ơi, anh thương em lần này…Em, em sẽ báo đáp anh. Anh muốn báo đáp thế nào cũng được…”
Giọng cô ả đầy sự mập mờ mơ hồ, như đang ra hàm ý gì đó.
Lục Diệt đứng im như phỗng, anh chỉ nhíu mày.
Ả vươn tay trắng nõn, tựa hồ muốn đặt lên người anh, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, lộ ra thân hình xinh đẹp.
Cuối cùng Lục Diệt cũng ra tay.
Người phụ nữ còn chưa kịp vui mừng, Lục Diệt đã túm lấy cánh tay ả, đẩy ả ta khỏi khe cửa.
Cô ả ngã xuống đất, nhìn cánh cửa đóng chặt mà chết lặng.
Làm sao có một người đàn ông không phong độ nhường này!
Người phụ nữ cắn đôi môi đỏ mọng, không cam lòng rời đi.
Mà bên trong cánh cửa, Kiều Kiều nghe thấy thanh âm biến mất thì nhút nhát sợ sệt đẩy cửa đi ra.
Lục Diệt đang định rửa tay, thấy cô tới đây, anh liền hỏi: “Sao vậy?”
Thây ma có khứu giác rất tốt, lúc này quanh quất ngay mũi Kiều Kiều lại có một mùi béo ngậy lại ngòn ngọt, thế là cô ra sức ngửi lấy, đoạn dần dần đến gần Lục Diệt, tìm ra được hương vị này truyền đến từ trên người anh, mà chỗ đậm vị nhất chính là tay anh.
Kiều Kiều cảm thấy mùi vị này rất lạ lẫm, bèn nắm tay Lục Diệt tò mò ngửi thử.
Mùi hơi ngây ngấy, lại có thêm khứu giác nhạy bén của thây ma, tổng thể khiến cho Kiều Kiều không nhịn được mà hắt xì vài bận.
Biết rằng mùi khiến mình khó chịu, cô hất tay Lục Diệt ra, nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ.
Ánh mắt đó hoàn toàn giống như đúc với ánh mắt chán ghét của Lục Diệt khi anh diss cô.
Lục Diệt: “……” Còn rất thù rất dai.