Edit: Basic Needs
Beta: Công Chúa

Tín ngưỡng sống của La Nghị rất thẳng thắn và đơn giản, người nhà anh đều bị thây ma giết chết, cho nên đối với thây ma, từ trước đến nay anh ta đều thà giết nhầm chứ không thể bỏ sót.

Nhất là loại thây ma thành tinh có thể hóa thành hình người, chắc hẳn lại càng quỷ kế đa đoan, âm hiểm giả dối, bụng dạ khó lường.

Ninh Chu kéo Kiều Kiều ra phía sau, không vui nói: “Anh nói Kiều Kiều là thây ma thì cô ấy chính là thây ma à? Bắt người cũng không bắt như anh đâu.”

“Chỉ là kiểm tra thường xuyên, Ninh Chu, cô phản ứng lớn như vậy làm gì?”

Ninh Chu nhìn thoáng qua quần chúng ăn dưa chung quanh, chiếc váy trắng nhỏ của cô nàng thỏ trắng nhẹ nhàng phiêu đãng trong không trung, sau đó hốc mắt đỏ lên, bắt đầu khóc lóc.

“Anh bắt nạt em gái tôi, sao tôi có thể không tức giận? Huhu Kiều Kiều, chị xin lỗi em, chị không bảo vệ được em…”

La Nghị: “Cô khóc cái mông! Hôm nay ông đây nhất định phải đưa cô ta đi.”

Quần chúng hóng hớt Giáp nói: “Đại đội trưởng La, làm sao anh lại bắt nạt hai cô gái chứ, hơn nữa nhìn cô nhóc đó xem, giống hệt con người chúng ta, sao có thể là thây ma?”

“Đúng vậy, hơn nữa cho dù cô nhóc là thây ma thì cũng tiến hóa như chúng ta rồi. Tất cả chúng ta đều nói về việc cùng tồn tại, làm sao anh có thể không đối xử tốt với người ta chứ?

“Nếu cô bé này thật sự là thây ma, vậy chứng minh cuối cùng thây ma có thể tiến hóa thành hình người. Nói không chừng… Những người thân yêu của chúng ta vẫn có thể quay lại.”

Tất nhiên, không ít tiếng phản đối.

“Đó chính là thây ma đó! Nói là cùng tồn tại, nhưng họ đã giết bao nhiêu đồng bào của chúng ta trước đây?!”

“Hơn nữa thây ma này lại tiến hóa không khác gì người chúng ta, các người không cảm thấy nổi cả da gà sao? Bên trong chúng ta trộn lẫn thây ma khoác da người nhưng lại ăn thịt người… Nghĩ tới đã thấy đáng sợ!”

“……”

Quần chúng ăn dưa tranh cãi không ngừng, La Nghị đã không kiên nhẫn, trực tiếp ra tay bắt Kiều Kiều.

Nhưng anh ta còn chưa đụng được Kiều Kiều, đã cảm nhận được bàn tay vươn về phía Kiều Kiều bỏng rát. Kinh sợ, anh ta vội vàng rút tay lại.

Lục Diệt bước ra từ trong đám đông.

Kiều Kiều nhìn thấy anh, lập tức chạy từ bên cạnh Ninh Chu đến bên cạnh Lục Diệt, nắm chặt tay anh không buông.

La Nghị không vừa mắt Lục Diệt đã lâu, giờ phút này tất nhiên trực tiếp bắn pháo về phía anh: “Đội trưởng Lục, đây là có ý gì? Con thây ma này do chính anh mang vào! Ông đây còn chưa tìm anh tính sổ, ngược lại anh tự đưa tới cửa.”

Lục Diệt kéo Kiều Kiều ra sau lưng, lạnh lùng nói: “Anh động đến bạn gái tôi, tôi nên nhìn chứ?”

La Nghị cười kỳ quái: “Bạn gái? Anh nuôi thây ma làm bạn gái à? Đội trưởng Lục, thẩm mỹ của anh kỳ lạ thật đấy.”

“Giọng điệu đội trưởng La thật lớn, anh nói Kiều Kiều chúng tôi là thây ma thì cô ấy là thây ma à? Cái miệng này của anh không có tích sự gì ngoại trừ tạo tin đồn lại rất lợi hại.” Lục Diệt còn chưa nói gì, Ninh Chu vì bảo vệ Kiều Kiều nên đã mở lời mỉa mai.

“Có phải là tin đồn hay không, kiểm tra một chút không phải là biết rồi sao? Lục Diệt, đừng nói anh không dám.”

Lục Diệt nói: “Không cần phải kiểm tra.”

“Đúng là anh không dám thật.”

“Kiều Kiều thật sự là thây ma.” Lục Diệt bình tĩnh nói.

Lời này nói ra, tất cả mọi người, kể cả Kiều Kiều, đều nhìn về phía Lục Diệt.

Kiều Kiều có chút bất an.

Lục Diệt nắm tay cô trấn an, ý bảo cô không có việc gì.

La Nghị suýt nữa cười ra tiếng tại chỗ: “Tôi chưa từng thấy người kiêu ngạo như anh! Được rồi, rất tốt, Lục Diệt, mang theo một con thây ma đến căn cứ, anh thật đúng là rất tốt! “

“Bây giờ người đứng đầu các căn cứ lớn người sống sót đang thảo luận vấn đề cùng tồn tại với vua thây ma Quý Sương ở Hòa Châu, Kiều Kiều là thây ma đàm phán được phái tới, chẳng lẽ anh còn muốn giết cô ấy?”

Sau khi răng nanh nhỏ của Kiều Kiều biến mất, nhiệt độ cơ thể trở thành một vấn đề lớn, hoàn toàn không chịu nổi kiểm tra. Thay vì để thân phận của cô giống như một miếng bánh bị phanh phui, còn không bằng nói ra, như vậy ngược lại không ai có thể muốn làm gì thì làm.

Huống chi…

Sau khi Lục Diệt nói xong câu này, con của người đứng đầu căn cứ Bảo Hộ là Chân Chân chậm rãi đến muộn.

“Ba tôi đã đồng ý cho Kiều Kiều tiến vào căn cứ Bảo Hộ, đội trưởng La, cậu muốn tạo phản à?”

Từ sau khi Kiều Kiều vào căn cứ Bảo Hộ, Lục Diệt đã tự mình tới chào hỏi Chân Chân. Cô rất thích cô nhóc thây ma từng có duyên gặp mặt một lần này.

Cho nên, sau đó Chân Chân sau đó truyền tin cho ba mình, hơn nữa đạt được sự đồng ý của ba mình.

căn cứ Bảo Hộ bọn họ nguyện ý làm căn cứ Rạng Đông thứ hai. Ngay từ khi tiếp nhận Kiều Kiều, cũng vừa vặn để cho tộc thây ma nhìn thấy chân thành của nhân loại bọn họ.

Sắc mặt La Nghị biến đổi.

Đám người ăn dưa hấu chung quanh đều nhìn về phía Kiều Kiều.

Cô ấy thật sự là thây ma?

Thì ra thây ma thật sự có thể tiến hóa thành hình người!

Toàn thân thây ma nhỏ bé không thối rữa, cô sạch sẽ xinh đẹp, hoạt bát đứng ở nơi đó, làm cho người ta nhìn đã mềm lòng.

Kiều Kiều nhận ra ánh mắt xung quanh, tuy rằng phần lớn đều thân thiện, nhưng cô vẫn có chút không quen. Cô không thu mình về phía sau Lục Diệt, mà khẳng khái đứng bên cạnh Lục Diệt, tiếp nhận sự đánh giá của bọn họ.

Lục Diệt lại lên tiếng, hỏi: “Ai báo cáo với anh Kiều Kiều là thây ma? “

La Nghị đáp lại bằng một nụ cười lạnh.

“Đợi đến khi con thây ma này bắt đầu tấn công mọi người, mấy người liền biết mình đã đưa ra quyết định sai lầm như thế nào!”

La Nghị hùng hổ đến lại mặt xám mày tro rời đi, mọi việc cứ như vậy được hóa giải chỉ trong thời gian ngắn ngủi.

Tin tức một thây ma có thể hóa thành hình người tiến vào căn cứ Bảo Hộ lan truyền rầm rộ, mọi người tò mò đến tột cùng là loại thây ma gì, đồng thời trong lòng càng thêm chờ mong việc cùng chung sống sắp tới.

Tin tức truyền đến rất nhanh, vào ngày thứ hai của năm mới, căn cứ Bảo Hộ đã làm căn cứ Rạng Đông thứ hai bằng cách mở cửa căn cứ, tiếp nhận thây ma lang thang bên ngoài.

Kiều Kiều lúc ấy đang đi dạo trên đường phố với Lục Diệt, sau đó liền nhìn thấy rất nhiều bạn đồng loại.

Dẫu toàn thân bọn họ thối rữa, nhưng một chút cũng không có máu tanh và hơi thở tàn bạo trên người.

Lục Diệt thấp giọng nói với cô: “Thật ra những thây ma vẫn luôn quanh quẩn ở bên ngoài căn cứ Bảo Hộ từng ở đây, đây là những người thân yêu và bạn bè của họ.”

Bấy giờ đã là năm thứ hai của mạt thế, khi thây ma thức tỉnh lý trí của bọn họ, phần cảm giác thân tình, tình bạn, tình yêu, cũng dần dần thức tỉnh.

Kiều Kiều nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ôm một thây ma nữ nhìn không ra bộ dáng ban đầu, khóc không thành tiếng.

Họ là một cặp mẹ và con gái.

Ngay cả khi con gái thối rữa như vậy, người mẹ vẫn nhận ra con gái mình trong nháy mắt.

Ánh mắt thây ma nữ có chút mờ mịt, nhưng nhìn thấy người phụ nữ khóc không thành tiếng, cô vẫn chậm rãi vươn tay, chậm chạp vỗ lên lưng người phụ nữ gầy yếu.

Như là an ủi.

Kiều Kiều ngơ ngác nhìn, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Cảnh tượng như vậy, giờ phút này đang diễn ra ở mỗi một nơi trong căn cứ.

Lục Diệt trước đây ở căn cứ Rạng Đông cũng đã gặp qua cảnh tượng này, bây giờ lại nhìn thấy, vẫn khiến anh xúc động rất nhiều.

Nhân loại cùng thây ma, sao lại không phải là cộng đồng có thể dứt bỏ nhau? Trong thây ma có người thân, bạn bè và người yêu của nhân loại, những tình cảm không cách nào từ bỏ, sẽ không bị chia lìa dù độc xác sống có xâm nhập và trí nhớ biến mất.

Căn cứ vốn lạnh như băng, những con người vội vã vì kế sinh nhai, giờ phút này bỗng trở nên dịu dàng.

Bọn họ đều khát vọng có thể ở trong nhóm thây ma tìm được thân nhân của mình.

Sau khi xem cảnh hai mẹ con đoàn tụ, lại cùng Kiều Kiều đi dạo một lát, Lục Diệt đưa cô về nhà, tự mình đi tìm Chân Chân.

Anh và Chân Chân thật sự là đối tác rất tốt, cho nên khi nhìn thấy cô, anh đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tra ra là ai báo cáo với La Nghị chưa?”

Chân Chân cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp cho hay: “Miệng La Nghị rất chặt, giống như đang bảo vệ người báo cáo cho anh ta. Nhưng tôi thực sự có một đối tượng nghi ngờ.”

Hai người nhìn nhau, đồng thời nói ra một cái tên.

Trì Nhất Lộ.

Ngày đó tuy La Nghị tuy rằng luôn miệng chỉ định Kiều Kiều là thây ma, nhưng vẫn luôn như có như không chĩa mũi nhọn lên người Lục Diệt vì anh đã mang Kiều Kiều tiến vào căn cứ Bảo Hộ, hiển nhiên muốn làm cho danh dự của anh bị mất hết. 

Tính Lục Diệt tuy lạnh lùng cao ngạo nhưng người chân chính đắc tội trên thực tế chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà trong một khoảng thời gian dài như vậy, cũng chỉ có một kẻ Trì Nhất Lộ vẫn chưa được tìm thấy.

Hơn nữa trước khi phòng thí nghiệm Hy Vọng còn chưa thất thủ, La Nghị và Trì Nhất Lộ lại là bạn bè có quan hệ tốt.

Đủ loại dấu hiệu để cho hai người trực tiếp chỉ mũi dùi về phía Trì Nhất Lộ.

Như vậy Trì Nhất Lộ làm sao biết Kiều Kiều là thây ma?

Điều này có nghĩa là Kiều Kiều đã từng tiếp xúc với Trì Nhất Lộ rồi sao?

……

Phía bên kia.

Sau khi Kiều Kiều trở về nhà và ngồi một lúc thì có chút nhàn rỗi. Cô còn đang suy nghĩ về chiếc nhẫn của mình, cũng không biết anh Trì sửa xong chưa.

Dù sao hôm nay rảnh rỗi, Lục Diệt trong chốc lát hình như cũng không về được, Kiều Kiều liền để lại một lời nhắn sau đó đi tới khu ba.

Cô không nhớ rõ đường đi, sau khi mất một lúc, rốt cuộc Kiều Kiều cũng tìm được khu ba.

Đợi đến khi đến cầu vượt, Kiều Kiều đi thẳng đến nhà của Trì Nhất Lộ.

Nửa đường sẽ đi qua một con đường nhỏ rất ít người, nhưng sau khi đi qua lại gặp khu dân cư rất náo nhiệt. Lúc Kiều Kiều đi về phía đích thì chợt nghe thấy bên tai có âm thanh khác thường.

Đó là tiếng gầm thuộc về thây ma.

Kiều Kiều bị giật mình, vội vàng chạy theo nguồn gốc của âm thanh đó, sau đó đã nhìn thấy một cảnh đẫm máu.

Một người đồng loại đầy thù địch và máu me đang gặm nhấm con người một cách điên cuồng.

Kiều Kiều theo bản năng muốn xông ra ngăn cản, nhưng tay bỗng nhiên bị người ta túm lấy.

“Kiều Kiều, đừng đi qua.” Giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông truyền đến.

Kiều Kiều vùng vẫy một cách khó chịu, sau đó lại phát hiện, bọn họ phát ra động tĩnh rất lớn, hấp dẫn tất cả mọi người xung quanh đi tới.

Bọn họ vội vàng tách nhau ra.

Kiều Kiều còn muốn nhìn tiếp nữa, song Trì Nhất Lộ đã mạnh mẽ lôi kéo cô rời đi.

“Anh làm gì vậy?”

Trì Nhất Lộ tựa hồ vì cô mà suy nghĩ: “Tôi nghe nói cô cũng là thây ma. Nếu cô đi tới sẽ bị liên lụy.”

“Nhưng…” Kiều Kiều không cam lòng, “Thây ma kia, không thể gọi là đồng loại, trên người hắn đều là sự chết chóc và máu tanh. Hắn là loại thây ma không có lý trí. Mọi người sẽ hiểu lầm chúng ta.”

“Cô đi cũng vô dụng.” Trì Nhất Lộ đáp, từ trong túi lấy ra một vật được bọc bằng vải trắng.

“Đừng nghĩ quá nhiều. Hơn nữa tôi đã sửa xong nhẫn cho cô rồi.”

Kiều Kiều nghe xong thì lập tức nhận lấy. Lúc mở ra nhìn, chiếc nhẫn vốn vỡ vụn giờ đây thật sự được Trì Nhất Lộ sửa xong, bề mặt phẳng và bóng loáng, nhìn không ra một chút dấu vết vỡ vụn lúc đầu.

“Cảm ơn anh…”

Trì Nhất Lộ mỉm cười, sau đó thân thiện mời: “Kiều Kiều, tôi còn có một món quà cho cô. Nhưng tôi không mang nó đến, cô có muốn về nhà với tôi để lấy nó không? “

Về nhà với anh ta?

Kiều Kiều do dự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play