Hôm sau.

Mặc dù kế hoạch là sẽ hành động vào đêm đó, song họ cũng phải xuất phát sớm để chuẩn bị.

Trước khi rời đi, Ninh Chu đã bí mật tìm gặp Lục Diệt một chuyến. Cô biết rất rõ phong cách làm việc của Lục Diệt, anh thích thế nào cô cũng không xen vào được, nhưng Ninh Chu cũng không muốn nhìn thấy Kiều Kiều đau lòng bởi vì Lục Diệt xảy ra chuyện.

Dù sao nhóc thây ma kia rất hợp với ánh mắt của cô.

“… Vậy nên, cứ kiềm chế một chút.” Ninh Chu nghiêm túc nói sau một hồi thao thao không ngừng.

Lục Diệt dường như bật ra một tiếng cười chế nhạo.

Ninh Chu: “?”

“Tôi có chừng mực.” Lục Diệt vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út trái, thân nhẫn có ánh sáng trắng bạc, lấp lánh rạng rỡ, đẹp đẽ vô cùng, “Kiếp trước tôi không có lo lắng gì, kiếp này thì có Kiều Kiều.”

Kiều Kiều là điểm mấu chốt của tất cả mọi thứ anh đã làm.

Bất ngờ không kịp đề phòng, Ninh Chu bị đội trưởng Lục cho ăn thức ăn chó: “… Ôi.”

Mùa mưa vẫn chưa trôi qua, nhưng rõ ràng mưa không còn nặng hạt như mấy ngày đầu, những cơn mưa nhỏ dày đặc rơi tí tách, rơi xuống đất tạo ra âm thanh dày đặc.

Lúc rời khỏi trấn Thanh Lâm, vẫn có đồng loại thây ma đến tiễn Kiều Kiều, Kiều Kiều nhớ rõ tên của mỗi một người, hơn nữa còn nghiêm túc thật sự nói lời tạm biệt với bọn họ.

“Tôi sẽ trở về.” Kiều Kiều nói với họ, “Mang theo hòa bình và cùng tồn tại trở về.”

Hy vọng sau khi chém giết vua thây ma sẽ không còn máu tanh cùng giết chóc nữa. Kiều Kiều không hề muốn nhìn thấy đầu các bạn đồng loại bị chém đứt lăn xuống đất.

Khi đối mặt với đồng loại với khuôn mặt mỉm cười, Tuân Liệt và Lục Diệt khen ngợi Kiều Kiều: “Chị dâu nhỏ kiên nhẫn dịu dàng đấy. Anh Lục, anh phải nỗ lực hơn đấy.”

Lục Diệt yên tĩnh đứng cách đó không xa nhìn cô cùng đám thây ma đồng loại nói lời tạm biệt, nghe thấy vậy, khóe môi anh khẽ mím ra một vòng cung như mỉm cười.

“Ừ.”

Bầu trời ảm đạm, xa xa mây đen đè nặng một mảng, trong không gian đầy áp lực vô cớ này, Lục Diệt và nhóm của anh rời khỏi thị trấn Thanh Lâm, bắt đầu dấn thân vào một cuộc hành trình nguy hiểm.

Rừng rậm ẩm ướt, cho dù có dị năng bảo vệ thân thể, vẫn không khỏi làm ướt giày dép Kiều Kiều. Cô lắc chân một cách khó chịu, cố gắng gạt nước bùn dính trên giày.

Lục Diệt nắm tay cô, nhẹ giọng hỏi: “Có muốn cõng không?”

“Chờ kết thúc rồi anh lại cõng em.” Kiều Kiều lắc đầu và nghiêm túc nói, “Em chờ anh.”

Lục Diệt mỉm cười: “Được.”

Tuân Liệt và Lâu Dương Lăng đi cuối cùng nhau nhổ nước bọt: “Đội trưởng bỗng nhiên trở nên dịu dàng, mẹ nó đúng là không quen.”

Lâu Dương Lăng nghe không hiểu tiếng người nói, nhưng rất nể mặt tùy tiện rống hai tiếng.

Ninh Chu nghiêng đầu lại cất tiếng: “Người ta dịu dàng cũng không phải đối với anh, anh lo mà nhìn đường đi.”

Một đường đi với không khí thoải mái sung sướng, Lục Diệt với cảm giác phương hướng siêu mạnh đã dẫn bọn họ vòng vào một mảnh rừng thông. Cây thông cao lớn xanh biếc tươi tốt, gần như che khuất bầu trời đen kịt.

Đây là căn cứ tạm thời của họ.

Nhóm người có dị năng nhìn thấy hai thây ma phía sau Lục Diệt thì sắc mặt không khỏi thay đổi.

Tuy nói hiện tại đều đang cùng chung sống, nhưng bây giờ bọn họ đang ở trong khu rừng rậm này, toàn bộ đều là thây ma có thể là địch của nhân loại, cho nên nhìn thấy thây ma ở phía sau Lục Diệt, tâm trạng của họ vẫn không khỏi xao động.

Khi họ nhìn thấy cái đầu nhỏ bù xù của Kiều Kiều ló ra từ phía sau Lục Diệt, tâm trạng của họ càng trở nên phức tạp hơn.

Đây là mang theo bạn gái sao?

Nhờ vào sự chuyên nghiệp, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ liếc mắt nhìn Kiều Kiều vài lần.

Nhưng ngay khi thảo luận chính sự, họ đã đặt sự tò mò về Kiều Kiều sang một bên, chuyên tâm lắng nghe lời triển khai.

Khi màn đêm đến gần, những người có dị năng phân tán xung quanh và nhanh chóng thu hút sự chú ý của thây ma.

Nhưng ngoài dự liệu của bọn họ, thây ma càng ở rìa rừng rậm càng bắt đầu dần không để ý tới bọn họ.

Những thây ma này có địa vị thấp nhất trong chủng tộc thây ma, bọn họ so với bất luận người nào hay thây ma nào thể đều khát vọng cùng chung sống, bọn họ có thể tiếp nhận những thứ khác, từ quả dại ngọt ngào, đến thú biến dị mỹ vị. So với việc bọn họ mạo hiểm liều mạng cướp một chút máu thịt lại bị cắt đầu thì tốt hơn nhiều.

Người có dị năng mơ hồ nhận ra, cái gọi là cùng tồn tại, kỳ thật cũng không khó như vậy.

Chẳng qua càng đến gần khu vực trung tâm, lũ thây ma giống như mất đi lý trí, vọt về phía bọn họ như thể không cần mạng. Những thây ma này trung thành và tin tưởng vua thây ma, tin tưởng vững chắc tương lai sẽ là thiên hạ của bọn họ, mà nhân loại chẳng qua chỉ là thức ăn hèn mọn đê tiện mà thôi.

Lâu Dương Lăng cùng Quý Sương che giấu hơi thở của mình, trà trộn vào trong đám thây ma, giống như một con thây ma bình thường nhất.

Bọn họ cẩn thận phân biệt hơi thở độc nhất thuộc về vua thây ma, rất nhanh liền biến mất trước mắt Lục Diệt và Kiều Kiều.

Kiều Kiều có chút khẩn trương, tay bắt đầu run rẩy, lại bị Lục Diệt nhẹ nhàng nắm lấy.

“Đừng sợ.” Rừng rậm chỉ còn một mảnh tối tăm sau khi màn đêm buông xuống, đêm nay mưa phùn liên miên, không trăng không sao, chỉ có lồng năng lượng phát ra ánh sáng tù mù.

Giọng nói của Lục Diệt lướt qua khoảng tối, nhẹ nhàng xoa dịu trái tim đang bồn chồn của Kiều Kiều.

Không lâu sau, họ chạm trán với một làn sóng thây ma, người có dị năng lấy ra vũ khí, muôn màu muôn vẻ dị năng đã chiếu rọi sáng ngời chốn trời đất này.

Lục Diệt và Kiều Kiều bị đàn thây ma hỗn loạn làm cho tách nhau ra. Kiều Kiều không thể không cầm vũ khí một lần nữa, cắt đứt ý định làm tổn thương cô của đồng loại.

“Kiều Kiều, Kiều Kiều…”

Giọng nói quen thuộc gọi tên Kiều Kiều, Kiều Kiều ngước mắt nhìn lại, đã thấy Trang Vưu nhiều ngày không gặp.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy về phía Trang Vưu.

Cùng lúc đó, tiếng nổ bất ngờ ở phía xa, đó là tín hiệu từ Lâu Dương Lăng và Quý Sương.

Trong lòng mọi người rùng mình, nhanh chóng bỏ qua hướng đó.

Lục Diệt quay đầu tìm kiếm bóng dáng Kiều Kiều.

Bởi vì người và thây ma trộn lẫn với nhau, trong đêm mưa này khiến anh nhìn không rõ, chỉ mơ hồ nhìn thấy một cái bóng nhỏ nhắn. Kế đó anh quay đầu lại, chạy về phía vua thây ma.

Mà lúc này, Kiều Kiều đang chạy đến trước mặt Trang Vưu cũng nghe thấy tiếng bom tín hiệu.

Cô đưa tay ra để kéo Trang Vưu cao lớn: “Đỏ Đỏ, chúng ta phải đi qua đó mới đúng, nhanh chóng đuổi theo.”

Toàn bộ khuôn mặt của Trang Vưu chìm trong bóng tối, Kiều Kiều không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của anh vang lên: “Không phải bên kia, Kiều Kiều.”

“Chính là nó mà.” Kiều Kiều sợ Lục Diệt biến mất nên dần sốt ruột.

Trang Vưu kéo Kiều Kiều Kiều toan muốn xoay người lại, sau đó kéo cô đi về một phía: “Ở bên này.”

Kiều Kiều bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo gã.

“Đỏ Đỏ, Đàm Đàm ở đâu?”

Trang Vưu chỉ nơi xa.

“Tại sao hai người các anh không đi cùng nhau chứ?”

Trang Vưu không nói gì, mà chỉ lôi kéo Kiều Kiều đi.

Bước chân của gã càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhanh, Kiều Kiều gần như không theo kịp gã.

Kiều Kiều càng thêm bất an, cô mạnh mẽ dừng bước, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng “Trang Vưu! “

“Kiều Kiều.”

Cảm xúc bất an của Kiều Kiều trong phút chốc đã được xoa dịu, cô nhìn thấy Đàm Thiện đi ra từ trong bóng tối.

……

Phía bên kia.

Mọi người rốt cục chạy tới phương hướng phát ra tín hiệu, Lâu Dương Lăng và Quý Sương đang bị đông đảo thây ma vây lấy, mà vua thây ma đứng trước một cây đại thụ cao che trời, dùng gương mặt vô cảm nhìn bọn họ.

Như thể đã đợi rất lâu.

Ai cũng đều biết rằng sẽ có một trận chiến khốc liệt khó tránh khỏi giữa bọn họ.

Vua thây ma chờ ở chỗ này, bày ra thiên la địa võng, chờ nhân loại tự chui đầu vào lưới; nhân loại biết rõ đây là một trận âm mưu đến từ thây ma, sẽ tương kế tựu kế.

Cũng không biết rốt cuộc là ai sẽ được như ý nguyện.

Khi Lục Diệt chiến đấu với vua thây ma, anh liền nhận ra có gì đó không ổn.

Thứ nhất, không nhìn thấy bóng dáng của Kiều Kiều nữa; thứ hai, vua thây ma trước mắt rất kỳ quái.

Lục Diệt ngưng tụ một hỏa cầu lửa, như phá không gian mà đập xuống phía vua thây ma. Mưa dày đặc xối trên quả cầu lửa cũng chỉ làm cho ngọn lửa thiêu đốt càng thêm lợi hại.

Quả cầu lửa tiếp tục bay đi khi xuyên qua bụng của vua thây ma, một đường đi này, lửa hoành hành hết cỡ, để lại một vùng cháy xém.

Vua thây ma cúi đầu nhìn lỗ thủng lớn trên bụng, nụ cười trên mặt dần dà kỳ quái.

Mà ngay lúc này, ở phương hướng ngược lại của họ, lại truyền đến tiếng nổ càng thêm động kinh thiên động địa.

Sự kỳ dị trên mặt vua thây ma đình trệ, kế đó hắn nhìn về phía Lục Diệt, mang theo sự khiêu khích: “Hệ mộc… Chết đi!”

Cơ thể thối rữa của hắn ta dần dần nứt ra và mờ đi, rồi nhanh chóng biến mất không còn tăm tích.

Dị năng mà vua thây ma là phân thân.

Một người chính là thiên quân vạn mã.

Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân hắn có thể trở thành vua thây ma.

Sau khi vua thây ma biến mất, Quý Sương phóng thích sức ép của dị năng tinh thần, buộc thây ma nơi này cúi đầu phục tùng.

Cô bóp cổ một con thây ma, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Hệ mộc, Bệ hạ cần tinh hạch hệ mộc.”

Người duy nhất lạc khỏi chỗ này chỉ có Kiều Kiều.

Trong lòng Quý Sương bất an, động tĩnh lớn như vậy cũng không thấy Trang Vưu và Lâu Dương Lăng, thế là cô tiếp tục hỏi: “Hai người khác đi  tuyên truyền thây ma cùng tồn tại thì sao?”

“Chết… Thần phục…”

Sắc mặt Quý Sương thay đổi vài lần, cuối cùng bình tĩnh: “Sẽ không thần phục.”

Đó là những bạn của họ, những người tin tưởng sâu sắc vào nhau.

Lúc Lục Diệt rảnh rỗi đã cùng Kiều Kiều học qua mấy tiếng rống thây ma, thế nên anh có thể miễn cưỡng hiểu bọn họ đang nói cái gì. Trang Vưu và Đàm Thiện thế nào thì anh không lo được, song xem ra mục tiêu ngay từ đầu của vua thây ma chính là Kiều Kiều.

Đối với vua thây ma mà nói, tinh hạch của thây ma có dị năng hệ mộc là thuốc bổ tuyệt vời, đủ để cho thực lực của hắn nâng lên một tầm cao mới.

Cái bóng mà anh ta nhìn thấy vừa rồi không phải là Kiều Kiều, mà là một ảo ảnh do vua thây ma tạo ra.

Một ngọn lửa sáng rực bốc lên từ cơ thể Lục Diệt, anh hóa thành một luồng tàn ảnh màu đỏ, nhanh chóng bay về phía đã phát ra tiếng nổ lớn.

……

Kiều Kiều từng dạy bạn đồng hành của mình kỹ năng giả vờ chết hạng nhất; khi đó, ngoại trừ Lâu Dương Lăng học một cách nghiêm túc và siêng năng, ba người bạn còn lại đều không quan tâm đến điều đó, nhưng không ngờ cuối cùng lại có công dụng tuyệt vời.

Ngày đó vua thây ma bức bách Trang Vưu cắn đứt cổ họng Đàm Thiện, nhưng thật ra hai người bạn cùng giống loài ở chung sớm chiều này đã sinh ra sự ăn ý phi thường.

Trang Vưu cắn một miếng ở cổ Đàm Thiện, sức lực bày ra chỉ để cho máu của anh thoạt nhìn rất nhiều, nhưng trên thực tế lại nào có nguy hiểm đến tính mạng.

Thiện Thiện dựa vào kỹ năng hai chân thẳng đờ giả chết, thành công tránh được tai họa này.

Mà vì cho rằng Trang Vưu là con thây ma ngốc chỉ biết ăn, vua thây ma đến nay cũng không biết mình bị hai con thây ma lừa gạt.

Hắn coi trọng “cỗ máy giết người” Trang Vưu.

Trang Vưu bề ngoài vâng lời, thật ra đang lén lút thương lượng đối sách với Đàm Thiện.

Sau đó, họ gặp những người bí mật đi vào căn cứ Rạng Đông.

Vua thây ma cho rằng mình đối mặt với dưới trăm người có dị năng, nhưng lại không biết ở sau lưng của họ còn có căn cứ Rạng Đông với hơn trăm ngàn người có dị năng.

Những người có dị năng đến giúp đỡ bọn họ đều không bỏ cuộc, bọn họ đương nhiên không có khả năng tự mình buông bỏ.

Khi vua thây ma tự cho là kế hoạch của mình hoàn hảo không kẽ hở, hắn giấu mình trong rừng rậm ý muốn nuốt chửng cơ thể Kiều Kiều, nào ngờ lại là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau. Sau khi nhìn thấy cô, hắn thả lỏng cảnh giác, lại bị người có dị năng căn cứ Rạng Đông hợp lực đánh trúng một kích trí mạng.

Đây là nguồn gốc của tiếng động lớn.

Thân thể vua thây ma bị dị năng đánh cho vặn vẹo nứt nẻ, nhưng tốc độ tự hồi phục của hắn đáng sợ khôn cùng, cơ hồ trong nháy mắt, hắn lại một lần nữa đứng lên.

Đây là một sự thay đổi mà không ai nghĩ đến.

Năng lực tự chữa bệnh của hắn lại cường đại đến trình độ này!

Khuôn mặt thối rữa của hắn méo mó đến dữ tợn, chỉ vào Trang Vưu đứng bên cạnh Kiều Kiều: “Kẻ phản bội, không thể tha thứ! “

Trang Vưu nghiêm túc trả lời: “Không thể phản bội bạn đồng loại.”

Vua thây ma cười quái dị một tiếng, hắn khinh miệt nhìn đông đảo đám người có dị năng; ngay sau đó, trong rừng rậm phía sau hắn, một đầu lại một đầu thây ma, từ trong bóng tối đi ra ngoài.

“Tất cả bọn mi đều phải chết ở chỗ này!” Từ khi hắn “sinh ra” đến nay đã đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, là thiên hạ vô địch, hắn tuyệt đối không cho phép lừa gạt phản bội và đùa giỡn thế này tồn tại!

Khi đám thây ma nhào về phía người có dị năng đến từ căn cứ Rạng Đông, vua thây ma nhắm vào mục tiêu, sau đó phân ra thành hai người, vây quanh bọn người Kiều Kiều.

Một con vua thây ma bọn họ đã không phải đối thủ, huống chi là ba đầu?

Trang Vưu và Đàm Thiện kéo Kiều Kiều ra sau lưng, cố gắng tiếp nhận đòn tấn công của vua thây ma.

Kiều Kiều nhìn bọn họ bị kẻ vua thây ma cắn xé rách gặm nhấm, sắc mặt cô từng chút từng chút trắng bệch.

Đừng chết.

Không thể chết.

Đó là bạn bè cùng đồng loại.

Dị năng mộc hệ trong cơ thể cô nhanh chóng vận chuyển bao phủ đôi bàn tay trắng lạnh của cô, sau đó dị năng liều mạng rót vào trong cơ thể Trang Vưu và Đàm Thiện, giúp bọn họ chữa trị vết thương.

Năng lực chữa trị cường đại kia làm cho trong mắt vua thây ma xuất hiện vẻ thèm thuồng khó có thể che giấu.

Nuốt chửng cô, khả năng tự chữa bệnh của hắn sẽ lên một tầm cao mới!

Dị năng của Kiều Kiều đối với hắn mà nói là nguy hiểm trí mạng, nhưng nếu có thể nuốt chửng tinh hạch của cô, lại có thể hóa thành thứ để dùng riêng.

Vua thây ma khó mà cưỡng lại được.

Hắn đã nuốt chửng không biết bao nhiêu thây ma có dị năng hệ mộc, nhưng đều kém tên trước mắt này.

Dị năng của Kiều Kiều dần dần cạn kiệt.

Toàn thân hai người bạn sinh ra nhiều thịt thối rữa hơn, chất độc xác sống thuộc về vua thây ma dường như muốn làm thân thể bọn họ nổ tung.

Trong tuyệt vọng, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến vẫn là Lục Diệt, chỉ có thể là Lục Diệt.

“Lục Diệt. Lục Diệt!” Đôi mắt xinh đẹp của cô sáng lên từng chút một.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play