Cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa hai người bị gián đoạn bởi sự trở về của Diệp Thi. Anh chàng trông thấy Kiều Kiều đứng ở cửa thì tò mò hỏi: “Cô đứng đây làm gì?”

Kiều Kiều lắc đầu, sau đó cất bước đi vào.

Lục Diệt nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng của cô thì biết cuộc trò chuyện mới vừa rồi của bọn họ đã bị Kiều Kiều nghe được.

Anh bất mãn liếc Ninh Chu một cái.

Trước nay Ninh Chu cũng không phải là người chịu thua thiệt, đã lập tức nói: “Kiều Kiều, cô đã nghe được hết rồi sao? Tuy rằng tôi không biết vì sao Lục Diệt lại không đến căn cứ Bảo Hộ vì cô, nhưng nếu cô đã nghe thấy thì nên biết Lục Diệt không thể không có lý gì mà không đến đó.”

Kiều Kiều cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi biết.”

Ninh Chu còn muốn nói nữa nhưng cô nàng đã bị Lục Diệt lạnh lùng cắt ngang: “Ninh Chu, cô còn chưa nói xong sao?”

Ninh Chu cả giận: “Đám cặn bã đó mà không bị thây ma xé thành mảnh nhỏ thì tôi không để yên được!”

Cô được sống lại thì chỉ có hai mục đích, một là vì báo thù, hai là vì Diệp Thi.

Lục Diệt trực tiếp kéo Kiều Kiều trở về phòng.

Kiều Kiều vẫn không ngừng suy nghĩ những gì cô vừa nghe được, thân thể có chút cứng ngắc, Lục Diệt phải ấn cô ngồi vào băng ghế.

“Đừng khóc.”

Anh không nói thì chẳng sao, lúc vừa mở lời, Kiều Kiều đã không nhịn được nữa. Cô nghẹn ngào đáp: “Lục Diệt, em xin lỗi, là do em ngáng chân anh ở lại đây.”

“Nào có, em đừng nghe lời nói bậy của cô ấy.” Anh ngồi xổm xuống và nhìn thẳng vào Kiều Kiều, nói: “Ở cùng một chỗ với em rất vui vẻ, tôi chưa bao giờ được vui vẻ như vậy.”

Kiều Kiều là sự ràng buộc đáng quý, khiến trong lòng anh có chốn nương tựa, không còn cô đơn.

Cô vẫn khóc, chẳng hề trả lời anh.

Lục Diệt than một tiếng, tiếp lời: “Nếu em đã nghe được tất cả thì em cũng nên biết rằng tôi đã được sống lại một lần nữa.”

Kiều Kiều gật đầu: “Thật thần kỳ.”

“Đúng là rất thần kỳ.” Anh vươn tay trái ra, lau đi những giọt nước mắt trên mi cô, nước mắt làm ướt đầu ngón tay anh.

Một giọt nước mắt rơi trên ngón áp út đeo nhẫn của anh, chiếc nhẫn tỏa ra ánh sáng mờ ảo, đẹp vô ngần.

Lục Diệt hỏi: “Vậy tôi sẽ kể cho em nghe một câu chuyện, em sẽ không khóc nữa.”

“Câu chuyện gì thế ạ?” Kiều Kiều tự mình dụi mắt, mở to đôi mắt đẫm lệ đầy mông lung hỏi.

“Chuyện kiếp trước của tôi.”

Kiều Kiều suy nghĩ một chút rồi gật đầu, cô kìm nước mắt nói: “Em sẽ không khóc nữa, anh cứ nói đi.”

Đây là lần đầu tiên Lục Diệt nói chuyện của mình với Kiều Kiều.

Mẹ anh mất từ ​​sớm, đến khi anh trưởng thành thì cha anh cũng qua đời, thế nên anh đi lính sáu năm. Anh không có người thân nào khác trên thế giới này, song thật may mắn, trên đời này còn có thêm một Kiều Kiều.

Sau khi Lục Diệt nói sơ qua thân thế của mình, anh kể với Kiều Kiều về chuyện thú vị trước đây ở căn cứ Bảo Hộ, về các đồng đội, đó là thời gian ấm áp hiếm hoi trong trí nhớ của anh.

Anh lạnh lùng như băng, thờ ơ và kiêu ngạo, bất cứ điều gì thú vị thốt ra từ miệng anh đều trở nên đơn giản và nhàm chán, song Kiều Kiều vẫn nghiêm túc lắng nghe, như thể cô đã từng trải qua điều đó với Lục Diệt.

Chỉ là…

Cô chưa bao giờ trải qua.

Lục Diệt hiếm khi nói rất nhiều, lại phát hiện Kiều Kiều không yên lòng. Anh xoa tóc cô và hỏi: “Những  gì tôi mới nói ấy, em có nghe thấy không?”

Kiều Kiều khịt mũi, nhẹ giọng hỏi: “Còn em? Em trong kiếp trước của anh trông thế nào?”

Lục Diệt dừng một chút nhìn biểu hiện thế này của Kiều Kiều, cô có thể khóc một lần nữa nếu anh nói sai điều gì đó.

Anh nhớ tới Kiều Kiều từng nói, cô còn có một người chị em tốt bị nhiễm độc thây ma tên là Quý Sương, bây giờ đang ở thành phố Tô.

“Kiếp trước Kiều Kiều ở thành phố Tô, ở cùng với một người bạn tên là Quý Sương, sống thật sự hạnh phúc, không có chịu một chút uất ức nào.”

Cánh môi Kiều Kiều khẽ run rẩy, sắp khóc một lần nữa: “Kiếp trước của anh không có em… Huhu…”

Lục Diệt nhanh tay che miệng cô, không muốn cô khóc thành tiếng: “Có em.”

“Làm sao lại có?”

“Em nhào lên cắn tôi, bị tôi dọa chạy.”

Kiều Kiều: “……”

Cô cắn một miếng trên tay Lục Diệt, hàm răng bén nhọn đâm thủng da thịt, một tia máu tươi tràn ra đã bị Kiều Kiều liếm sạch.

“Là cắn như vậy chăng?” Kiều Kiều, kẻ cuối cùng đã thành công trong việc ăn được lương tươi dự trữ bấy lâu nay, hỏi.

Trọng điểm của Lục Diệt: “… Ai đã dạy em?”

Anh rút mạnh tay về.

“Ninh Chu.” Kiều Kiều thành thật trả lời: “Em khác họ. Họ cắn môi, còn em chỉ cắn tay anh thôi. Nếu anh muốn cắn môi thì cũng có thể đấy.”

Lục Diệt bất lực: “Em đừng học theo cô ấy.”

“Em không học theo cô ấy, chỉ là lúc trước em thấy cô ấy làm như vậy ở dưới gốc liễu, khiến Diệp Thi rất vui vẻ. Em nghĩ anh cũng sẽ vui mừng như thế.”

Lục-Diệt-mặt-lạnh đáp: “Tôi sẽ không vui, về sau em đừng nhìn lén mọi chuyện kẻo lại đau mắt.”

“Em nào có nhìn lén, lúc ấy em đứng ở cây liễu nghe cụ liễu kể chuyện xưa.” Ở cùng một lúc với người khác một thời gian dài, miệng lưỡi Kiều Kiều ngược lại lợi hại không ít, nói chuyện rõ ràng rành mạch hẳn.

Lục Diệt: “……”

“Lục Diệt, anh thật sự không vui à?”

“Thật sự!”

Kiều Kiều như có chút suy tư, Ninh Chu nói Lục Diệt thích lấp liếm, nói mất hứng là vui vẻ. Cô lại nhìn khóe miệng mơ hồ cong lên của Lục Diệt, cảm thấy dù Ninh Chu cũng không được tốt lắm nhưng được cái nói đúng.

Dẫu vừa rồi Ninh Chu làm cho Kiều Kiều có chút không vui, nhưng cô vẫn không có ác cảm, chỉ chốc lát sau đã tung ta tung tăng đi tìm Ninh Chu để nói chuyện này.

Ninh Chu thất thần nói: “Cắn tay mà thôi, cô có bản lĩnh thì cắn miệng đi chứ.”

“Cắn thì cắn.” Kiều Kiều cười cong đôi mắt xinh đẹp, “Lục Diệt có thể vô cùng vui vẻ hay không đây?”

“Chắn chắn đấy, cứ tin chị Ninh đây đi.”

“Được.”

Bây giờ Lục Diệt không ở đây, giọng điệu của Ninh Chu cũng không quá kích động lúc đối mặt với Kiều Kiều. Cô nàng hỏi: “Kiều Kiều, tại sao Lục Diệt không muốn dẫn cô đi căn cứ Bảo Hộ?”

“Lục Diệt nói tôi không thích hợp ở căn cứ của con người.”

“…… Con người?”

Kiều Kiều không chú ý mà gật đầu.

Ninh Chu vươn tay chạm vào má Kiều Kiều: “Nhiệt độ cơ thể của cô vẫn thấp như vậy sao?”

“Ừ.”

“Kiều Kiều, a nào.”

“A.”

Ninh Chu thấy rõ một đôi răng nanh nhỏ mà Kiều Kiều vẫn giấu trong miệng.

Cô đã tìm ra lý do tại sao Lục Diệt nhất quyết không đưa Kiều Kiều đến căn cứ Bảo Hộ— căn cứ Bảo Hộ là căn cứ của con người, làm sao một thây ma có thể bước vào căn cứ của con người đây?

Hơn nữa nhóc thây ma yếu ớt này còn đơn thuần như vậy, tiến vào căn cứ nhân loại đầy chuyện lừa người gạt ta, chỉ sợ bị nuốt đến xương cốt cũng chẳng còn.

Kiều Kiều há miệng xong mới kịp phản ứng, vội vàng che miệng mình, cảnh giác nhìn Ninh Chu.

Vẻ mặt Ninh Chu vẫn như thường, cô nàng cũng nhắc nhở cô: “Sau này đừng mở miệng với người khác, biết chưa?”

Kiều Kiều gật đầu lia lịa, kế đó muốn chạy đi.

Ninh Chu kéo cô lại mà bảo: “Kiều Kiều, tôi còn có chuyện muốn nói với cô.”

“……”

Sắc trời dần dần tối sầm lại.

Kiều Kiều ngồi bên cửa sổ nhìn cây liễu lớn và do dự hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm đứng dậy, lay tỉnh Lục Diệt đã ngủ say.

Do đã thành thói quen, Lục Diệt nào có mơ màng, anh vô cùng thanh tỉnh nhìn Kiều Kiều mà hỏi: “Làm sao vậy?”

Kiều Kiều suy nghĩ một chút rồi nằm xuống bên cạnh anh, sau đó rụt vào vòng tay anh, dường như đang tìm kiếm cảm giác an toàn.

Lục Diệt ngẩn người, rồi vẫn là vươn tay ôm hờ lấy cô.

“Em sẽ đợi anh ở đây.” Kiều Kiều nghiêng đầu, nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói.

Anh lặng thinh một chút, bỗng nhiên nhớ tới những lời mà Ninh Chu đã nói hôm nay.

Anh có muốn thấy những người đã bị giam cầm trong phòng thí nghiệm với bọn chết một lần nữa không?

Lục Diệt không muốn, nhưng anh chẳng thể buông bỏ Kiều Kiều.

“Anh cứ đi làm chuyện mình muốn làm, đừng bị ràng buộc bởi em.” Kiều Kiều nghĩ, sau một thời gian dài như vậy, cô nên trưởng thành và không còn sợ hãi khi ly biệt.

Cuộc chia ly ngắn ngủi cũng không có gì ghê gớm, hơn nữa cô cũng có thể tranh thủ thời gian này đến thành phố Tô tìm Sương Sương.

Kiều Kiều rộng lượng làm cho Lục Diệt có một loại cảm giác càng không thể rời khỏi cô.

“Kiều Kiều, tôi không cho rằng ràng buộc là một chuyện xấu.” Giọng nói lạnh lùng của Lục Diệt cho thấy sự dịu dàng, “Tôi thực sự rất muốn đi bảo vệ căn cứ, nhưng tôi không yên tâm về em.”

“Em lợi hại rồi, anh phải tin tưởng em nha.”

Hồi lâu sau Lục Diệt mới đáp: “Vậy em chờ tôi.”

Kiều Kiều gật gật đầu, sau đó vươn tay sờ lông mày không biết nhíu lại từ khi nào của anh, nói: “Đừng mất hứng.”

“Không có.” Anh bắt lấy tay Kiều Kiều, kéo nó ra khỏi mặt mình.

“Có mà, nhưng em có biện pháp làm cho anh vui trở lại.”

Kiều Kiều cử động người, sau đó nằm sấp trên người Lục Diệt. Anh buồn cười xoa xoa tóc cô mà rằng: “Em cắn tôi một miếng, tôi sẽ vui sao?”

Kiều Kiều chớp chớp mắt, sau đó nhào tới.

Vốn là đối mặt với sự chia lìa, khiến Kiều Kiều cắn cổ anh một miếng cũng nào có sao. Song anh chẳng ngờ rằng cổ vẫn chưa truyền đến đau đớn, thay vào đó là cảm giác mềm mại lạnh lẽo từ đôi môi.

Môi của cô rơi trên môi anh.

Đôi mắt trong trẻo của cô đối diện với đôi mắt màu nâu sẫm của anh có vẻ ngây ngô và ngây thơ.

Nhất thời Lục Diệt lại không biết cô có biết điều này có nghĩa là gì hay không.

Cho đến một giây sau, môi truyền tới cảm giác đau đớn, Kiều Kiều cắn môi anh, anh liền biết con nhóc này chẳng biết cái gì cả.

Kiều Kiều liếm một tí máu kia, chưa đã thèm, cô còn muốn cắn thêm một miếng nữa, song lại bị Lục Diệt ấn trán lại.

“Không phải cắn như vậy.” Lục Diệt cho hay.

“Hả?”

Đôi mắt nâu đen của anh trông càng sẫm lại, nhuộm lên một mảng màu đen: “Thu răng lại đi, anh sẽ dạy em.”

“Anh dạy em?” Kiều Kiều thắc mắc.

Hai tay anh nắm chặt mái tóc đen dài của cô, cúi đầu xuống, môi anh lại áp vào.

Kiều Kiều có chút không thích ứng bèn thổn thức một tiếng.

……

Bầu không khí mờ ám hiếm thấy giữa hai người bị một tiếng kêu rên của Lục Diệt phá vỡ.

Kiều Kiều lập tức đứng dậy từ trên người anh, vội vàng nói: “Xin lỗi Lục Diệt, em không kiềm chế được. Em có làm anh đau không?”

Lục Diệt: “…” Sao lại thế này! Anh mới là đàn ông đấy!

Anh nhớ tới lần trước Kiều Kiều cắn cổ mình ở thị trấn Thạch Khê, chính là một câu có làm đau anh không, hiện tại vẫn như vậy.

Kiều Kiều cắn đầu lưỡi Lục Diệt làm tràn ra một chút máu tươi, một lần nữa nhuộm đỏ môi Lục Diệt, hiện ra vài phần kiều diễm.

Nhưng thây ma Kiều Kiều nào hiểu những chuyện này, cô chỉ nghĩ Lục Diệt thật lãng phí, nếu không phải điều kiện không cho phép thì cô đã nhào tới hút thêm một ngụm.

Lục Diệt cảm thấy trong lòng một trận phiền muộn, nói: “Trở lại ngồi trên băng ghế nhỏ của em đi.”

“Em không muốn đâu.” Kiều Kiều trông anh không có bộ dáng bực tức bèn rút về cánh tay anh, “Muốn ôm một chút.”

“Không ôm.”

Thời gian từng chút một trôi qua, ánh trăng tràn vào qua khung cửa sổ hé mở, chiếu vào Lục Diệt và Kiều Kiều.

Không biết từ khi nào, anh đã ôm cô vào lòng mà ngủ say.

Mà Kiều Kiều lại mở to hai mắt xinh đẹp, bỗng nhiên bắt đầu cười ngây ngô.

Lục Diệt.

Em rất thích anh đấy.

Nhưng hình như không phải là sự yêu thích với lương tươi đâu anh à.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play