Trong khi đám Kiều Kiều đã tìm được nơi trú tạm thì bên phía Lục Diệt lại không may mắn như vậy.
Sau khi giết chết con heo biến dị, không biết có phải vì mùi máu tanh quá nồng hay không mà dọc đường anh đi cứ liên tục phải giết đám thú biến dị muốn tấn công anh, bất kể gà biến dị, thỏ biến dị gì cũng đều muốn cắn anh một phát.
Suýt nữa Lục Diệt có ảo giác rằng anh rất được đám thú nhỏ chào đón. Dẫu sao Kiều Kiều cũng rất được lòng lũ cây cối, nếu anh được động vật hoan nghênh thì bọn họ đúng là có thể băng băng tiến về phía trước..
Lục – được yêu thích – Diệt nhìn đống thịt chất đống trong không gian, nhủ thầm mớ này hẳn là đủ cho Kiều Kiều ăn trong một thời gian dài.
Bấy giờ, bên tai anh vọng tới tiếng gầm rú.
Lục Diệt mệt mỏi than thầm, anh thật sự không muốn giết chóc nữa, thế rồi anh thấy một thây ma có cái đầu bị thối rữa nghiêm trọng đang nhìn anh với cặp mắt như hổ rình mồi.
Ngay sau đó, thây ma nọ nhào về phía anh, kèm theo đó là mùi thịt thối hoà lẫn trong dị năng hệ mộc.
Tốt quá, con này có thể giết.
Rốt cuộc Lục Diệt vẫn luôn muốn làm thịt một con thây ma mang dị năng hệ mộc cho Kiều Kiều tẩm bổ. Anh không thể giết được Lâu Dương Lăng, nhưng nếu chạm trán con thây ma này thì anh không cần nương tay làm gì.
Tuy thây ma mang dị năng hệ mộc có ưu thế khi chiến đấu trong rừng rậm, nhưng Lục Diệt là kẻ không biết hai chữ sợ hãi viết thế nào, thậm chí con thây ma này còn khơi dậy bản năng hiếu chiến trong anh.
Lúc Lục Diệt và con thây ma này đánh nhau hăng máu nhất thì ba người Kiều Kiều bên kia đã tiến vào một ngôi làng.
Đường vào làng chẳng có lấy một bóng người, nhưng nhà nào nhà nấy đều sáng đèn, hơn nữa còn có mùi đồ ăn thoang thoảng bay ra, Diệp Thi bèn tới gõ cửa một hộ trong số đó.
Mãi một lúc mới có người ra mở cửa, khi bà ta trông thấy Diệp Thi cao to cường tráng thì vội vàng đóng sầm cửa cái rầm.
Ninh Chu che miệng cười, nói: “Anh Diệp này, chắc do trông anh dữ dằn quá, để em.”
Ninh Chu lại gõ cửa lần nữa, có vẻ như người đàn bà vừa mở cửa còn chưa đi xa, cửa được mở ra ngay lập tức, bà ta nhíu mày nhìn cô nàng.
Ninh Chu cười mỉm chi, làm bộ yếu đuối, bị gió thổi lạnh run hỏi: “Thưa cô, cô có thể cho bọn cháu ở nhờ được không ạ?”
Bà cô kia lạnh lùng nhìn Ninh Chu, lúc giơ tay đóng cửa suýt đập trúng khuôn mặt tươi cười của cô nàng.
Ninh Chu: “… Diệp Thi, đưa đao cho em.”
Kiều Kiều hấp háy mắt, không kiềm được bật cười thành tiếng, khiến Ninh Chu tức đến trợn tròn mắt.
“Cô cười cái gì, cô có giỏi thì thử đi?”
Kiều Kiều lắc đầu, nói: “Bà ấy dữ lắm, tôi không dám đâu.”
“Vậy mà cô còn không biết xấu hổ cười nhạo tôi, đồ hèn.”
“Cô trông buồn cười nhẽ nào tôi lại không được cười cô?”
Thấy hai người sắp sửa cãi vã, Diệp Thi vội vàng can ngăn họ: “Nào đừng cãi nhau, chúng ta vẫn chưa tìm được chỗ nghỉ đâu, có vẻ tuyết lại sắp rơi đấy.”
Ninh Chu ngã vào lòng Diệp Thi như một nhành hoa yếu đuối: “Anh Diệp, người ta lạnh quá.”
Diệp Thi ôm lấy vai cô ta, khẽ dịu dàng dỗ dành: “Để anh đi gõ cửa thêm mấy nhà, em ráng chịu một chút.”
“Dạ~.”
Kiều Kiều nghe cô ta nhấn nhá âm cuối mà thót cả người, thế là bị Ninh Chu cười nhạo rằng cô chẳng hiểu gì cả.
Diệp Thi lại tới gõ cửa một căn nhà trông có vẻ nhiều cửa hơn những căn khác, rốt cuộc không bị nhăn mặt nữa.
Người mở cửa cho họ là một ông chú trung niên, ông ta niềm nở mời họ vào nhà ngồi, khiến ba người bị ghẻ lạnh đã lâu thấy choáng váng vì được chào đón.
“Bên ngoài lạnh lắm, mau vào đây ăn chút đồ nóng cho ấm bụng!” Một bà thím còn đeo tạp dề đi từ bếp ra, bà ta bê một mâm thịt, đặt lên bàn, nhiệt tình mới họ nếm thử.
Hình như mâm thịt này đã được ướp rất nhiều gia vị, mùi hương của chúng kết hợp với nhau không hiểu sao lại tạo ra sự hấp dẫn trí mạng.
Kiều Kiều háu ăn, vừa nghe bà thím nọ mời mọc là cô đã cầm đũa lên toan gắp ngay.
Ninh Chu đập tay cô, lí nhí nói: “Thưa thím, thật ngại quá, cháu và em gái đang giảm béo nên buổi tối không ăn gì ạ.”
Kiều Kiều đang định nói mình muốn tăng cân, có thể ăn gì tùy thích đã bị Ninh Chu lườm một cái.
“Thế à, vậy chú em này ăn đi.” Thím nọ rầu rầu nói: “Trong nhà không còn thừa nhiều thịt, phần lớn đều mang ra đãi các cháu cả, các cháu đừng không biết cảm kích chứ.”
Diệp Thi nói: “Cháu ăn chay.”
Mặt bà thím nọ sầm xuống, bà ta đang tính cất lời thì một cô bé con đã nhảy chân sáo vào phòng, nói: “Bố mẹ, nếu các anh chị ấy không ăn thì hai người đừng ép họ, để đến mai ăn cũng được mà.”
Hai vợ chồng nọ nghe con gái nói vậy, bèn bê mâm thịt kia xuống, mặt mày lạnh tanh dẫn ba người tới phòng ngủ.
Bọn họ chỉ chuẩn bị một phòng, Kiều Kiều không vui, nói: “Cháu không muốn ở chung phòng với họ.”
Thím kia nghe xong, khẽ cười với cô: “Tuy trong nhà không có mấy phòng nhưng nếu cháu muốn thì vẫn còn phòng trống đấy.”
Ninh Chu không yên tâm, bảo: “Để tôi ngủ chung với cô.”
“Tôi không muốn.”
Cô ta làm thế cũng vì có ý tốt, Kiều Kiều lại từ chối chẳng hề nể mặt, Ninh Chu hừ một tiếng, không nói gì thêm.
Bà thím nọ dẫn Ninh Chu và Diệp Thi tới một căn phòng sạch sẽ, còn cô bé kia thì lại nắm tay Kiều Kiều, cùng cô đi sang một phòng khác.
Hai bàn tay lạnh toát nắm lấy nhau, thế mà chẳng ai trong số họ nhận ra điểm khác thường.
Cô bé dẫn Kiều Kiều tới một căn phòng, điều kiện trong phòng không tốt lắm, nhưng Kiều Kiều hít một hơi thấy rất thơm, bèn vui vẻ ở trong căn phòng ngay cả giường cũng không có này.
“Chị ngủ ngon nhé.” Cô bé đứng ở cửa, vẫy tay với Kiều Kiều rồi mới đi, hơn nữa còn khóa cửa lại.
Kiều Kiều không cảm thấy có gì không ổn, cô ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế đẩu duy nhất trong phòng, chuẩn bị chờ đến trời sáng.
Nhưng dần dà cô thấy hơi chán, bèn đứng dậy, bắt đầu đi loanh quanh trong phòng, cô lại ngửi thấy mùi thơm kia. Men theo mùi hương, cô tìm thấy một cái lu to.
Kiều Kiều nuốt nước miếng, tự nhủ mình sẽ không ăn, chỉ mở ra ngửi thôi. Thế là cô vươn tay, mở nắp ra, bên trong chỉ còn một đống gia vị và vài mẩu thịt vụn.
Chẳng còn gì khác.
Kiều Kiều mất hứng đậy nắp lại, vừa ngoảnh đầu lại đã thấy một cái bóng nhỏ nhào về phía cô.
Kiều Kiều nhanh như chớp giơ tay cản đầu cô nhóc lại, hơi bực bội hỏi: “Em làm gì thế?”
Cô bé há to miệng, cắn tay cô một phát.
Kiều Kiều: “!”
Cô nhìn cánh tay đang chầm chậm bị thối rữa thì tức điên người, chỗ thối rữa trên cổ vừa mới đỡ, giờ lại có thêm chỗ mới, Kiều Kiều không kìm nổi cơn giận, bèn há miệng cắn lại.
Cô bé bị cắn cho ngu người, bắt đầu òa khóc nức nở.
Kiều Kiều không cam lòng chịu thua, cũng khóc ầm cả lên.
Nghe tiếng con gái khóc, cặp vợ chồng nọ nôn nóng lao vào phòng, Kiều Kiều khóc lóc tranh thủ méc trước: “Chú thím, em ấy cắn cháu đau quá!”
Hai vợ chồng: “…?”
Cô là con gái của chúng tôi hay sao mà méc chúng tôi?
“Bố mẹ, chị ấy cắn con! Mau ăn chị ấy đi!” Cô bé ôm vết cắn đẫm máu trên cổ, khóc nức nở nói.
Bà thím kia vịn cổ cô bé để nó đứng vững, quở mắng: “Ai bảo con chạy tới sớm thế hả? Mẹ đã dặn người sống ăn không ngon, thế mà con còn tới! Bây giờ bị cắn rồi thấy chưa!”
Cô bé khóc càng tội nghiệp hơn: “Con muốn ăn sống cơ, nhưng cái chị này là thây ma khoác da người đó, thịt chị ấy khó cắn lắm hu hu hu.”
Cô bé vừa dứt lời, bà thím lập tức kéo nó ra sau lưng, rồi cả bà ta với ông chồng đều nhìn chằm chằm Kiều Kiều.
“Mày là thây ma từ nơi khác đến?!” Ngoài đám người từ nơi khác tới đây cải thiện thức ăn cho bọn họ thì đây là lần đầu tiên có thây ma từ nơi khác đến.
Kiều Kiều lau nước mắt, nức nở nói: “Hóa ra chúng ta là đồng loại ạ, chẳng trách thịt con gái thím lại khó ăn thế.”
Cô bé bị chê bai càng khóc tợn hơn: “Thịt chị cũng có ngon lành gì đâu.”
Cặp vợ chồng thây ma hé môi, để lộ đôi răng nanh bén nhọn với Kiều Kiều: “Nơi này không chào đón thây ma từ nơi khác đến! Mày dám làm con gái bọn ta bị thương, mày chết đi!”
Nói xong, hai vợ chồng lao vào Kiều Kiều.
Nhờ sự huấn luyện của Lục Diệt, tuy sức mạnh của Kiều Kiều không tốt lắm nhưng tốc độ lại rất nhanh, cô chạy tới chạy lui trong phòng, khiến cặp vợ chồng thây ma kia không cách gì bắt được cô, trái lại còn tạo ra tiếng động lớn khiến Diệp Thi và Ninh Chu choàng tỉnh.
Có bọn họ giúp sức, cặp vợ chồng thây ma nhanh chóng bị khống chế. Ninh Chu giơ con dao to bản về phía bọn họ: “Tôi đã sớm thấy hai người là lạ, để tôi xem trong đầu thây ma đội lốt người có thứ gì tốt nào!”
Cô bé thây ma nhào về phía bố mẹ mình: “Hu hu hu chị đừng động đến bố mẹ em, hai anh chị chém đầu chị kia đi, chị ấy cũng là thây ma đấy.”
Kiều Kiều: “?”
Bán đứng đồng loại nhẹ tênh vậy em ơi?
Tuy Kiều Kiều ngây thơ nhưng không ngu ngốc, lần này cũng tương tự lần trước bị Chu Tinh hất rơi mũ, đương nhiên là cô chối bay. Chẳng những chối bay mà còn chối ba lần liên tiếp.
“Tôi không phải, tôi không có, hai người đừng nghe nó nói nhảm.”
“Ai nói nhảm, đám thây ma trưởng thành mấy người thích nói dối thật đấy, tay chị còn bị em cắn rách ra kìa.”
Kiều Kiều giờ cánh tay nhẵn nhụi lên, trên đó không hề có bất cứ vết thương nào. Lúc trước vì cổ là bộ phận yếu ớt nên sau khi bị cắn cô mới khó dùng dị năng hệ mộc chữa lành được, nhưng tay thì không giống thế, vết thương chỉ cần một giây đã khép miệng.
Cô bé thây ma nhìn mà ngỡ ngàng: “Chị, sao chị làm được thế, chị siêu quá!”
Kiều Kiều được khen thì ngượng ngùng ngay, đang tính nói “không nói cho em” thì bị câu nói của bà thím thây ma ngắt ngang: “Mấy người đừng giết bọn tôi! Nếu giết bọn tôi, mấy người sẽ biến thành đồ ăn của những thây ma khác.”
Ninh Chu kề dao vào cổ bà ta, hỏi: “Sao hả? Không giết thì sẽ không biến thành đồ ăn à?”
“Đúng! Nếu mấy người ở nhà tôi một ngày thì sẽ không biến thành đồ ăn của thây ma khác!”
Đám thây ma trong làng rất lịch sự với nhau, nếu đồ ăn chủ động vào nhà nào sẽ thuộc về nhà đó, họ chưa từng tơ tưởng tới đồ ăn nhà hàng xóm.
May mà đám Kiều Kiều tới lúc tối, nếu là ban ngày, thây ma trong nhà đều ra ngoài, thế thì có lẽ hai con người kia sẽ bị xé xác chia chác nhau, mà thây ma Kiều Kiều cũng bị xé thành mảnh vụn.
Nữ vương ngang ngược Ninh Chu nói: “Nếu tôi đây giết mấy người rồi chiếm nhà mấy người, không phải sẽ không có chuyện gì sao?”
Bà thím thây ma nghe vậy, ngẫm nghĩ thấy cũng có lý.
Ông chú thây ma vội nói: “Bọn tôi có thể giúp mấy người ra khỏi đây!”
“Nhất trí.” Ninh Chu rút dao về, nụ cười trên môi dần nhạt đi: “Mấy hôm nay đành quấy rầy mấy người, làm phiền nhé.”
Hai vợ chồng thây ma: “Không phiền, không phiền…”
Thật xúi quẩy, cả người lẫn thây ma vào nhà chẳng có lấy một kẻ bình thường, còn suýt lấy luôn mạng họ.
Thế đã đành, sau này có lẽ còn phải cung phụng bọn họ ăn ngon uống tốt, quả đúng là chuyện giậu đổ bìm leo của một hộ gia đình vốn không khá giả gì.